• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

===================Xe dừng, tài xế phía trước nói: “Đến rồi.

Triệu Thương Thương nhớ đến một đêm không lâu trước khi vào học, vì buổi sáng uống quá nhiều cà phê nên cô mất ngủ, nằm trên giường thế nào cũng không ngủ được, ma xui quỷ khiến cô lại ngồi lên mở game.Giang Tuần lên giường cô.

Trên danh sách bạn bè trong game, cô nhìn thấy Giang Tuần đang online.Cô tắt bộ phim vẫn còn hai mươi phút, nằm trên gối chơi đùa lông mi và ngón tay anh giống như tìm được đồ chơi mới.

Triệu Thương Thương chọn quan sát trận đấu, nhìn anh dùng những chiêu thức tàn nhẫn đại sát tứ phương trong game, kết thúc một ván lại nhanh chóng bắt đầu ván tiếp theo, giống như đang “càn quét ao cá*”.Cô xuống giường mang dép len

 

vào, vòng qua bên kia đè góc chăn cho anh rồi ghé vào mép giường ngắm khuôn mặt đang ngủ của anh một lúc.

(*Mô tả hành động một người chơi có trình độ cao vào các trận đấu có nhiều người chơi yếu hơn và dễ dàng giành chiến thắng, giống như thả bom vào một ao cá—cá không có cơ hội chạy thoát.)(*Mô tả hành động một người chơi có trình độ cao vào các trận đấu có nhiều người chơi yếu hơn và dễ dàng giành chiến thắng, giống như thả bom vào một ao cá—cá không có cơ hội chạy thoát.

Trước kia rất khó liên hệ Giang Tuần với chàng trai nghiện nét vẫn chơi game lúc 2, 3 giờ sáng.===================

Triệu Thương Thương gửi tin nhắn cho anh, bắt chước giọng điệu của chủ nhiệm giáo vụ: “Em học sinh kia, sao khuya thế này còn chưa tắt đèn đi ngủ? Nếu còn để tôi bắt gặp lần nữa, tôi sẽ gọi phụ huynh đến ngay đấy!”-

Tin nhắn bật lên từ phía trên màn hình, Giang Tuần không do dự thoát khỏi game, mở khung nhắn tin với Triệu Thương Thương.Hôm sau thức dậy, Triệu Thương Thương phát hiện mình được Giang Tuần ôm vào lòng.

“Không có phụ huynh, không đến được.”Tay trái cầm sưởi ấm tay Triệu Thương Thương đưa, cả người ấm áp.

Triệu Thương Thương nhìn chằm chằm tin nhắn trả lời của anh, ánh sáng lạnh lẽo từ màn hình làm mắt cô nhói lên. Một cảm giác chua xót dâng lên trong lòng, cô chợt hối hận vì đã nói mà không suy nghĩ, lẽ ra không nên nhắc đến chuyện đó.Cô không muốn để anh trở lại thành phố Yến một mình.

Suy nghĩ cô hỗn độn, nhất thời không biết nên dỗ anh thế nào.”Các bạn tôi ơi, sau cơn mưa trời lại sáng, mùa xuân đến rồi ——”

Ngón tay cô bám chặt vào hoa văn nổi trên ốp điện thoại, trong đầu gấp rút suy nghĩ đủ cách để xin lỗi, tin nhắn của Giang Tuần lại xuất hiện, “Mười một giờ ngủ rồi lại thức.”Cánh tay Giang Tuần rút khỏi cổ cô, sắc mặt không tự nhiên, lúc xuống giường còn loạng choạng một chút, vào nhà vệ sinh trước.

Giang Tuần: “Muốn thấy em, chúng ta gọi video được không?””

Triệu Thương Thương chủ động gọi qua, Giang Tuần chỉ mở đèn ngủ, ánh sáng vàng nhạt dịu dàng chảy tràn trên tường trắng và chăn nệm. Khuôn mặt anh ẩn mình trong bóng tối lờ mờ, các đường nét có chút mơ hồ.Trước kia mỗi lần Giang Tuần đi tảo mộ, cảm xúc của anh luôn rất thấp.

“Có phải mơ thấy ác mộng không?” Triệu Thương Thương nằm trên gối hỏi.” Cô nhìn thấy anh gật đầu rất nhẹ.”

“A Tuần.”Vậy nên anh ấy biết lần này thật sự đã khác, cuối cùng cũng có thể yên tâm cúp máy.

Cô đổi cách gọi anh, cô nhớ trên thư ông bà ngoại Giang Tuần để lại, họ gọi anh Tiểu A Tuần.Khuôn mặt anh ẩn mình trong bóng tối lờ mờ, các đường nét có

 

chút mơ hồ.

“A Tuần của chúng ta vẫn còn là một cậu bé hay lo lắng vì ác mộng nha.”Nếu còn để tôi bắt gặp lần nữa, tôi sẽ gọi phụ huynh đến ngay đấy!

–Triệu Thương Thương chọn quan sát trận đấu, nhìn anh dùng những chiêu thức tàn nhẫn đại sát tứ phương trong game, kết thúc một ván lại nhanh chóng bắt đầu ván tiếp theo, giống như đang “càn quét ao cá*”.

Thời gian quay lại tối nay, dưới ký túc xá nữ.”

Triệu Thương Thương được anh ôm thật chặt, cô đau nên kêu lên một tiếng. Anh rút một tay ra khỏi eo cô, sau đó lại ấn vào cổ cô, dùng đầu ngón tay xoa xoa vùng da sau tai cô khiến nó ửng hồng.”Được thôi, nếu là A Tuần thì có thể chơi xấu.

Triệu Thương Thương thở dài, không đẩy anh ra.Cô nói thầm trong lòng, “Chào ông ngoại bà ngoại ạ, cháu tên Triệu Thương Thương, là bạn gái của cục cưng Tiểu A Tuần của hai người, cũng là người nhà của anh ấy, sau này bọn cháu sẽ chăm sóc cho nhau.

“Tiết Thanh Minh được nghỉ, em đến thành phố Yến tảo mộ với anh được không?”Cổ Khâu Thành còn có thể nghe thấy tiếng Triệu Thương Thương bên cạnh.

Cô không muốn để anh trở lại thành phố Yến một mình.Đường nét sắc sảo trên khuôn mặt anh bị ánh sáng làm mờ đi, biến thành dáng vẻ yếu ớt, vô hại.

“Được.” Một lúc lâu sau, Giang Tuần khàn giọng đồng ý.Một cảm giác chua xót dâng lên trong lòng, cô chợt hối hận vì đã nói mà không suy nghĩ, lẽ ra không nên nhắc đến chuyện đó.

–Hiếm khi Triệu Thương Thương không cáu kỉnh khi vừa thức dậy, lần này chỉ có ngượng ngùng, gò má nóng bừng, “Ờm…

Tiết Thanh Minh mưa lất phất, tháng Tư vừa bắt đầu, Bán Giang mưa rả rích chưa từng ngớt.Đến bây giờ anh mới phát hiện hóa ra nơi này cũng náo nhiệt.

Ngày cuối cùng trước tiết Thanh Minh, Triệu Thương Thương học xong rồi ra sân bay với Giang Tuần.Triệu Thương Thương ăn được món gì ngon đều muốn đưa anh nếm thử, dạ dày trống rỗng của anh cũng dần được lấp đầy.

Lúc máy bay đến thành phố Yến thì trời đã tối, đèn rực rỡ, sương mù dày đặc đang dâng lên trong thành phố xa lạ, nhìn từ xa, những tòa nhà cao tầng lấp lánh ánh đèn như đang lơ lửng giữa không trung, mang đến cho người ta cảm giác thị giác lạnh lẽo không chân thực, giống cảnh tượng thường thấy trong phim khoa học viễn tưởng.Triệu Thương Thương chủ động gọi qua, Giang Tuần chỉ mở đèn ngủ, ánh sáng vàng nhạt dịu dàng chảy tràn trên tường trắng và chăn nệm.

Giang Tuần bắt xe, báo địa chỉ cho tài xế,”Anh có mệt không?

 

Khách sạn anh đặt nằm ở ngoại ô, cách sân bay rất xa nhưng lại gần nghĩa trang. Triệu Thương Thương nhớ đến một đêm không lâu trước khi vào học, vì buổi sáng uống quá nhiều cà phê nên cô mất ngủ, nằm trên giường thế nào cũng không ngủ được, ma xui quỷ khiến cô lại ngồi lên mở game.

Trên đường đi, Triệu Thương Thương nghe tiếng hát phát ra từ radio trong xe, cơn buồn ngủ ập đến.Suy nghĩ cô hỗn độn, nhất thời không biết nên dỗ anh thế nào.

Tài xế đặc biệt yêu thích những ca khúc Quảng Đông của Trần Dịch Tấn, giọng khàn đặc vì thuốc lá khe khẽ ngân nga theo giai điệu, hòa cùng tiếng mưa đêm tí tách.Đến lúc Giang Tuần cũng thay quần áo ra, cô nói: “Em hơi đói.

Triệu Thương Thương híp mắt, cuối cùng cả người gần như nằm sấp trong lòng Giang Tuần.”

Anh ôm cô rất chắc.” Giang Tuần nói, “Đây là ước mơ, là mục tiêu của cuộc đời anh.

Hai má Triệu Thương Thương vùi trong áo anh, ngửi mùi thơm trên người anh, sau khi tìm được tư thế thoải mái thì không nhúc nhích nữa.Ngón tay cô bám chặt vào hoa văn nổi trên ốp điện thoại, trong đầu gấp rút suy nghĩ đủ cách để xin lỗi, tin nhắn của Giang Tuần lại xuất hiện, “Mười một giờ ngủ rồi lại thức.

Thiếu niên có khung xương cứng cáp, lồng ngực tựa như một thân cây bám rễ sâu trong lòng đất. Khi tựa vào, thứ cảm nhận được đầu tiên không phải sự rắn rỏi, mà là lớp rêu mọc trên thân cây — một tầng dày, mềm mại và non nớt.Bộ phim dài hai tiếng có hơi dài dòng, xem được một nửa cô bỗng cảm thấy giường bị trũng xuống.

Lúc gần đến khách sạn, Triệu Thương Thương thức dậy.”

Sau khi cơn buồn ngủ qua đi, đầu óc cô tỉnh táo hơn. Cô lười biếng không muốn động đậy, vẫn dựa vào Giang Tuần.Tay và chân hai người quấn lấy nhau, da thịt kề sát mang đến một cảm giác ấm áp lạ lùng, như thể sinh ra đã thuộc về nhau.

Anh cúi đầu thấy cô đã thức nên mở ly giữ nhiệt rót cho cô uống nửa ly nước. Khách sạn được xây dựng trên vùng đất cao, bên ngoài cửa sổ là khu rừng rậm bất tận, chỉ cần lái xe 20 phút là có thể đến nghĩa trang lớn nhất thành phố Yến.

“Anh có mệt không?” Triệu Thương Thương hỏi.”

Anh lắc đầu.Triệu Thương Thương thỏa hiệp, khẽ vỗ nhẹ lên anh qua lớp chăn.

Xe dừng, tài xế phía trước nói: “Đến rồi.”Lúc xuống núi, Triệu Thương Thương hỏi Giang Tuần: “Anh có thầm nói gì với ông bà ngoại không?

Sau khi xuống xe lên cầu thang, chỉ còn vài bước nữa là đến khách sạn, trời mưa rất to, che dù cũng không che được hết, bọn họ vẫn bị ướt.Giang Tuần theo thói quen muốn gọi điện thoại đặt món, sau khi cầm ống nghe lên bấm số, anh đột nhiên hỏi Triệu Thương Thương: “Em muốn ăn trong phòng hay đến nhà hàng xem thử?

 

Vào phòng, Giang Tuần buông hành lý xuống, sờ thử tay Triệu Thương Thương, chạm được nước trên quần áo cô, “Em đi tắm trước đi.””Nói cho hai người họ trước.

Khách sạn được xây dựng trên vùng đất cao, bên ngoài cửa sổ là khu rừng rậm bất tận, chỉ cần lái xe 20 phút là có thể đến nghĩa trang lớn nhất thành phố Yến.” Giang Tuần nghe xong liền hiểu ý cô, xoay người lấy áo khoác cô để trên giường, khoác cho cô, “Đi, chúng ta ra ngoài ăn.

Màn mưa che kín cửa sổ, giống như một con sông chảy dài bên ngoài khách sạn, còn bọn họ đang ở dưới nước.Khi tựa vào, thứ cảm nhận được đầu tiên không phải sự rắn rỏi, mà là lớp rêu mọc trên thân cây — một tầng dày, mềm mại và non nớt.

Triệu Thương Thương tắm xong mới có thời gian tham quan phòng, Giang Tuần đặt phòng có hai giường, không gian không quá lớn, cách bố trí và trang trí có cảm giác cổ xưa.” Triệu Thương Thương gọi anh.

Cô ngồi trên giường bên ngoài, bắt chéo chân sấy tóc.Cô lười biếng không muốn động đậy, vẫn dựa vào Giang Tuần.

Đến lúc Giang Tuần cũng thay quần áo ra, cô nói: “Em hơi đói.”Trước kia rất khó liên hệ Giang Tuần với chàng trai nghiện nét vẫn chơi game lúc 2, 3 giờ sáng.

Giang Tuần theo thói quen muốn gọi điện thoại đặt món, sau khi cầm ống nghe lên bấm số, anh đột nhiên hỏi Triệu Thương Thương: “Em muốn ăn trong phòng hay đến nhà hàng xem thử?”Tin nhắn bật lên từ phía trên màn hình, Giang Tuần không do dự thoát khỏi game, mở khung nhắn tin với Triệu Thương Thương.

“Anh có mệt không?” Triệu Thương Thương hỏi.”A Tuần của chúng ta vẫn còn là một cậu bé hay lo lắng vì ác mộng nha.

“Không mệt.” Giang Tuần nghe xong liền hiểu ý cô, xoay người lấy áo khoác cô để trên giường, khoác cho cô, “Đi, chúng ta ra ngoài ăn.”Trên đường đi, Triệu Thương Thương nghe tiếng hát phát ra từ radio trong xe, cơn buồn ngủ ập đến.

Khi nãy vào quá vội nên căn bản không có thời gian quan sát xung quanh.Thiếu niên có khung xương cứng cáp, lồng ngực tựa như một thân cây bám rễ sâu trong lòng đất.

Bây giờ Triệu Thương Thương mới phát hiện phía sau khách sạn có hai tòa nhà thấp, đi qua hành lang ở tầng một đã đến nhà hàng, rất đông người nhưng không ồn ào.”A Tuần.

“Trước kia lần nào tảo mộ anh cũng đến đây hả?” Triệu Thương Thương hỏi.Cô nhìn thấy anh gật đầu rất nhẹ.

“Ừm.”-

Có điều Giang Tuần chỉ ở trong phòng cả đêm, không ra ngoài đi dạo, cũng không đến nhà hàng phía sau. Mỗi lần đến đây tâm trạng của anh đều rất ảm

 

đạm, giống như tiết Thanh Minh vĩnh viễn không thể thiếu mưa, màn trời chưa từng tạnh.Trên đường trở về, Triệu Thương Thương nhìn thấy trong nhóm gửi rất nhiều ảnh, cảnh hoa anh đào ở trường nở rộ chỉ sau một đêm.

Khách sạn này mang đến cho anh cảm giác như đang ở một ngôi đền cổ trong rừng, vắng vẻ và cô đơn, với những chú quạ đậu trên mái nhà tìm kiếm thức ăn. Anh lắc đầu.

Đến bây giờ anh mới phát hiện hóa ra nơi này cũng náo nhiệt.”Trước kia lần nào tảo mộ anh cũng đến đây hả?

Triệu Thương Thương lấy bánh kem bí ngô cho anh, bánh hơi ngọt nhưng không ngán, rất ngon.”

Triệu Thương Thương ăn được món gì ngon đều muốn đưa anh nếm thử, dạ dày trống rỗng của anh cũng dần được lấp đầy. Tay trái cầm sưởi ấm tay Triệu Thương Thương đưa, cả người ấm áp.Đến lúc này, cảm giác mệt mỏi và buồn ngủ vì di chuyển đường dài khoan thai tới muộn.

Hai người ngồi trước cửa sổ sát đất nhìn hàng tre trong mưa, những viên đá bên cạnh hồ bơi sáng bóng.Triệu Thương Thương nhìn chằm chằm tin nhắn trả lời của anh, ánh sáng lạnh lẽo từ màn hình làm mắt cô nhói lên.

Giang Tuần cảm thấy những gợn sóng xám xịt bắn lên đã hóa thành những hạt mưa không còn quan trọng nữa.Bây giờ Triệu Thương Thương mới phát hiện phía sau khách sạn có hai tòa nhà thấp, đi qua hành lang ở tầng một đã đến nhà hàng, rất đông người nhưng không ồn ào.

Đến lúc này, cảm giác mệt mỏi và buồn ngủ vì di chuyển đường dài khoan thai tới muộn.Hai má Triệu Thương Thương vùi trong áo anh, ngửi mùi thơm trên người anh, sau khi tìm được tư thế thoải mái thì không nhúc nhích nữa.

Là sự thoải mái trước nay chưa từng có.Tối hôm qua mặc dù Giang Tuần ngủ nhưng cô lại rất tỉnh táo.

Về phòng, Giang Tuần rất nhanh chìm vào giấc ngủ.”

Triệu Thương Thương tắt đèn bên anh, để lại đèn ngủ bên mình. Cô xuống giường mang dép len vào, vòng qua bên kia đè góc chăn cho anh rồi ghé vào mép giường ngắm khuôn mặt đang ngủ của anh một lúc.Triệu Thương Thương thở dài, không đẩy anh ra.

Lại rón rén bò lên giường mình, lấy tai nghe định tìm một bộ phim điện ảnh để xem.Triệu Thương Thương hoàn toàn không còn tâm tư xem phim nữa, điện thoại rớt xuống giường, tai nghe cũng rơi mất.

Cô kê cao gối phía sau, thoải mái dựa vào, âm thanh đầu phim quen thuộc vang lên trong tai nghe.Triệu Thương Thương tắm xong mới có thời gian tham quan phòng, Giang Tuần đặt phòng có hai giường, không gian không quá lớn, cách bố trí và trang trí có cảm giác cổ xưa.

 

Bộ phim dài hai tiếng có hơi dài dòng, xem được một nửa cô bỗng cảm thấy giường bị trũng xuống. Chăn bị vén một góc, có người chui vào.Cổ Khâu Thành gọi đến lúc hai người đang trên đường đến nghĩa trang.

Giang Tuần lên giường cô.”

Triệu Thương Thương hoàn toàn không còn tâm tư xem phim nữa, điện thoại rớt xuống giường, tai nghe cũng rơi mất.” Triệu Thương Thương hỏi.

Giang Tuần cuộn mình trong chăn cô, mặt hướng về phía cô, mái tóc đen như lông quạ phủ xuống mí mắt, đôi mắt nhắm chặt như thể anh còn chưa tỉnh, hành động vừa rồi chỉ là mộng du.”Anh có mệt không?

Dưới chăn, chân hai người dán vào nhau, truyền cho nhau nhiệt độ.”Buồn ngủ.

“A Tuần?” Triệu Thương Thương gọi anh.Lại rón rén bò lên giường mình, lấy tai nghe định tìm một bộ phim điện ảnh để xem.

Anh không có phản ứng cũng không động đậy, ngủ ngay bên cạnh cô.” Giang Tuần lẩm bẩm hai chữ, cơ thể rúc sâu hơn vào chăn.

Triệu Thương Thương xoa đầu anh, “Đừng tưởng anh không nói lời nào thì có thể chơi xấu.””

“Buồn ngủ.” Giang Tuần lẩm bẩm hai chữ, cơ thể rúc sâu hơn vào chăn.Lúc gần đến khách sạn, Triệu Thương Thương thức dậy.

Đường nét sắc sảo trên khuôn mặt anh bị ánh sáng làm mờ đi, biến thành dáng vẻ yếu ớt, vô hại.Tài xế đặc biệt yêu thích những ca khúc Quảng Đông của Trần Dịch Tấn, giọng khàn đặc vì thuốc lá khe khẽ ngân nga theo giai điệu, hòa cùng tiếng mưa đêm tí tách.

Triệu Thương Thương thỏa hiệp, khẽ vỗ nhẹ lên anh qua lớp chăn.Triệu Thương Thương xoa đầu anh, “Đừng tưởng anh không nói lời nào thì có thể chơi xấu.

“Được thôi, nếu là A Tuần thì có thể chơi xấu.”Sau khi cơn buồn ngủ qua đi, đầu óc cô tỉnh táo hơn.

Hôm sau thức dậy, Triệu Thương Thương phát hiện mình được Giang Tuần ôm vào lòng. Tay và chân hai người quấn lấy nhau, da thịt kề sát mang đến một cảm giác ấm áp lạ lùng, như thể sinh ra đã thuộc về nhau.”

Hiếm khi Triệu Thương Thương không cáu kỉnh khi vừa thức dậy, lần này chỉ có ngượng ngùng, gò má nóng bừng, “Ờm… cái đó, có phải chúng ta nên dậy rồi không?””

Cánh tay Giang Tuần rút khỏi cổ cô, sắc mặt không tự nhiên, lúc xuống giường còn loạng choạng một chút, vào nhà vệ sinh trước.)

Phải mất cả buổi sáng, đến khi hai người thu dọn đồ đạc xong, đến nhà hàng ăn sáng xong, Triệu Thương Thương mới thoát khỏi sự xấu hổ sau khi ngủ cùng giường. Tối hôm qua mặc dù Giang Tuần ngủ nhưng cô lại rất tỉnh táo.Hôm nay mưa nhỏ, không lớn như hôm qua.

 

Cô tắt bộ phim vẫn còn hai mươi phút, nằm trên gối chơi đùa lông mi và ngón tay anh giống như tìm được đồ chơi mới.”

Sau đó bị tiếng hít thở của anh ảnh hưởng, cô cứ thế ngủ thiếp đi.Mặc dù lần này có Triệu Thương Thương đi cùng nhưng Cổ Khâu Thành vẫn hỏi thăm tình hình, chẳng qua chỉ hỏi đã dậy chưa, ăn sáng chưa, ngày nào về Bán Giang, có cần anh ấy đến sân bay đón không.

Sau khi thức dậy hai người đã ở trong tư thế thân mật nhất.Chương 74: “Đây là ước mơ, là mục tiêu của cuộc đời anh.

Cổ Khâu Thành gọi đến lúc hai người đang trên đường đến nghĩa trang.”

Trước kia mỗi lần Giang Tuần đi tảo mộ, cảm xúc của anh luôn rất thấp. Anh không nghỉ ngơi tốt, cũng không có tinh thần, cả người mệt mỏi, nói chuyện với anh rất ít khi được đáp lại, anh không nói gì, giống như đang che giấu giọng nói của mình với bên ngoài.”

Cổ Khâu Thành không thể không lo lắng.Thành Đóa đang tuyển người trong nhóm, muốn bán trà sữa ống tre dưới gốc cây anh đào vào cuối tuần, nói sẽ chuyên bán cho các cặp đôi từ bên ngoài trường đến check in, kiếm tiền một trận cho đã:

Mặc dù lần này có Triệu Thương Thương đi cùng nhưng Cổ Khâu Thành vẫn hỏi thăm tình hình, chẳng qua chỉ hỏi đã dậy chưa, ăn sáng chưa, ngày nào về Bán Giang, có cần anh ấy đến sân bay đón không.Cô kê cao gối phía sau, thoải mái dựa vào, âm thanh đầu phim quen thuộc vang lên trong tai nghe.

Giang Tuần không chê phiền, anh trả lời từng câu một, giọng vẫn như thường, không có cảm giác mệt mỏi.”Nói gì?

Cổ Khâu Thành còn có thể nghe thấy tiếng Triệu Thương Thương bên cạnh.” Triệu Thương Thương nằm trên gối hỏi.

Vậy nên anh ấy biết lần này thật sự đã khác, cuối cùng cũng có thể yên tâm cúp máy.Có điều Giang Tuần chỉ ở trong phòng cả đêm, không ra ngoài đi dạo, cũng không đến nhà hàng phía sau.

Hôm nay mưa nhỏ, không lớn như hôm qua.”A Tuần?

Xuống xe trước nghĩa trang, Triệu Thương Thương ôm hai bó cúc, Giang Tuần che dù dẫn cô vào trong.Giang Tuần cảm thấy những gợn sóng xám xịt bắn lên đã hóa thành những hạt mưa không còn quan trọng nữa.

Mộ của ông bà ngoại Giang Tuần nằm ở lưng chừng núi, toàn là đường lên dốc, dọc theo bậc thang xi măng, hai bên là thông, bách rậm rạp, sương mù lượn lờ giữa những tán cây xanh.”

Giang Tuần dừng trước một bia mộ, Triệu Thương Thương nhìn thấy ông cụ trong ảnh trắng đen, gầy gò nhã nhặn, đeo một cặp kính.Sau khi xuống xe lên cầu thang, chỉ còn vài bước nữa là đến khách sạn, trời mưa rất to, che dù cũng không che được hết, bọn họ vẫn bị ướt.

 

Bên cạnh là bia mộ của bà ngoại, bà cụ cười tươi, lặng lẽ ngắm nhìn thế gian này. Hai người ngồi trước cửa sổ sát đất nhìn hàng tre trong mưa, những viên đá bên cạnh hồ bơi sáng bóng.

Triệu Thương Thương đặt hai bó cúc trắng xuống, cùng nhau quỳ lạy với Giang Tuần.”

Cô nói thầm trong lòng, “Chào ông ngoại bà ngoại ạ, cháu tên Triệu Thương Thương, là bạn gái của cục cưng Tiểu A Tuần của hai người, cũng là người nhà của anh ấy, sau này bọn cháu sẽ chăm sóc cho nhau.”Tiết Thanh Minh mưa lất phất, tháng Tư vừa bắt đầu, Bán Giang mưa rả rích chưa từng ngớt.

“Xin hai người yên tâm, bây giờ anh ấy sống rất tốt, sau này cũng sẽ ngày càng tốt hơn.”Thời gian quay lại tối nay, dưới ký túc xá nữ.

Lúc xuống núi, Triệu Thương Thương hỏi Giang Tuần: “Anh có thầm nói gì với ông bà ngoại không?”Mộ của ông bà ngoại Giang Tuần nằm ở lưng chừng núi, toàn là đường lên dốc, dọc theo bậc thang xi măng, hai bên là thông, bách rậm rạp, sương mù lượn lờ giữa những tán cây xanh.

“Có.”Trên danh sách bạn bè trong game, cô nhìn thấy Giang Tuần đang online.

“Nói gì?”Anh không nghỉ ngơi tốt, cũng không có tinh thần, cả người mệt mỏi, nói chuyện với anh rất ít khi được đáp lại, anh không nói gì, giống như đang che giấu giọng nói của mình với bên ngoài.

“Giới thiệu em với hai người họ, nói anh muốn cưới em.”Mỗi lần đến đây tâm trạng của anh đều rất ảm đạm, giống như tiết Thanh Minh vĩnh viễn không thể thiếu mưa, màn trời chưa từng tạnh.

“Anh cũng không hỏi em, hơn nữa chưa chắc em sẽ đồng ý nhé.”

“Nói cho hai người họ trước.” Giang Tuần nói, “Đây là ước mơ, là mục tiêu của cuộc đời anh.””Ừm.

–” Triệu Thương Thương hỏi.

Trên đường trở về, Triệu Thương Thương nhìn thấy trong nhóm gửi rất nhiều ảnh, cảnh hoa anh đào ở trường nở rộ chỉ sau một đêm.Sau đó bị tiếng hít thở của anh ảnh hưởng, cô cứ thế ngủ thiếp đi.

Thành Đóa đang tuyển người trong nhóm, muốn bán trà sữa ống tre dưới gốc cây anh đào vào cuối tuần, nói sẽ chuyên bán cho các cặp đôi từ bên ngoài trường đến check in, kiếm tiền một trận cho đã:Triệu Thương Thương híp mắt, cuối cùng cả người gần như nằm sấp trong lòng Giang Tuần.

“Các bạn tôi ơi, sau cơn mưa trời lại sáng, mùa xuân đến rồi ——”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK