• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong khuôn viên trường Đại học Y học cổ truyền có một rừng hoa anh đào, mỗi khi đến mùa hoa đào nở, kiểu gì cũng sẽ thu hút rất nhiều người đến ngắm cảnh check-in.

Gần đây là thời điểm lượng người đông đúc, hội chợ của trường cũng được tổ chức vào cuối tuần sau. Liên đoàn câu lạc bộ đã mời được khá nhiều nhà tài trợ từ bên ngoài, các poster tuyên truyền được dán khắp nơi.

Du Mân hỏi trong nhóm: "@ Triệu Thương Thương, đây là trường cậu à?"

 

Cậu ấy gửi ảnh chụp màn hình một video ngắn.

Video đó quay khá đẹp, lan truyền rộng rãi trên mạng, hai đàn chị của câu lạc bộ vũ đạo nhảy điệu valse dưới làn mưa hoa anh đào bay lả tả.

Triệu Thương Thương: "Đúng vậy, trường tôi đó. Hội chợ cuối tuần này, các cậu có thể đến chơi."

Triệu Thương Thương hỏi Triệu Dập Thời: "Dương có muốn đến không?" Triệu Dập Thời: "Chị trả tiền vé máy bay khứ hồi với chi phí ăn ở nhé?"

Triệu Thương Thương: "Cậu đừng đến thì hơn, ở lại Kinh Đại học cho giỏi nhé, làm giàu kiến thức cho bản thân, cuối tuần cũng không được lười biếng nha."

 

Triệu Dập Thời: "Cuối tuần có lớp, không tới được." Triệu Thương Thương: "Cảm ơn trời, cảm ơn đất." Triệu Dập Thời: "..."

Bất ngờ là mấy phút sau Du Lệ nhắn vào nhóm: "Tôi muốn đến."

"Đến đi!" Sau khi ngạc nhiên Triệu Thương Thương nhiệt liệt hoan nghênh cậu ấy.

Du Lệ học đại học Khoa Học Tự Nhiên ở thành phố Yến, bình thường không phải ngâm mình trong thư viện thì chính là đi làm gia sư. Đây là lần đầu tiên Triệu Thương Thương nghe cậu ấy nói muốn đến chơi, cô nói với Du Mân:

 

"Có phải anh trai cậu cũng chưa từng đến trường cậu đúng không?" Du Mân: "Đúng vậy đó."

 

Triệu Thương Thương: "Cậu dẫn cậu ấy đi chơi, tối có thể ở phòng cậu."

Du Mân: "Trường tôi vừa xuống cấp vừa tồi tàn, không phải là nơi dành cho những học sinh giỏi đến."

Du Lệ: "Anh không chê." Du Mân: "..."

Thứ bảy, bọn họ hẹn gặp nhau ở Đại học Y học cổ truyền.

Người đến trễ lại là Triệu Thương Thương, cô vừa ra ngoài đã bị đàn chị quen biết ngăn lại, bị ép điền hai phiếu khảo sát nên trễ giờ.

 

Đến lúc cô tới thì Trình Thủy và Du Mân đã ngồi trên bãi cỏ vào game, Du Lệ ngồi xổm bên cạnh cho mèo ăn lạp xưởng, Giang Tuần dựa lưng vào tảng đá xem một quyển sổ nhỏ.

Triệu Thương Thương đi vòng qua một bên, giật lấy quyển sổ nhỏ trong tay Giang Tuần, "Đồ tốt gì thế, cho em xem nào."

Là sổ check-in hội chợ.

"Nhận được ở cổng trường." Ánh mắt Giang Tuần lưu luyến trên người Triệu Thương Thương, hôm nay cô mặc một chiếc áo len ngắn tay họa tiết kẻ ca rô màu hồng trắng, nhìn rất hợp với chiếc áo len mỏng kẻ ca rô màu nâu đậm của anh.

 

Du Mân hiển nhiên cũng phát hiện, chơi game xong thì ngẩng đầu lên, nói với giọng điệu vô cùng khó chịu: "Được rồi, hẹn nhau cùng đi chơi mà hai cậu lại lén mặc đồ đôi, còn là người không hả?"

"Nếu cậu hâm mộ thì có thể mặc đồ gia đình với anh trai cậu kìa." Triệu Thương Thương nói.

Đã lâu rồi cô không gặp Du Lệ, hôm nay gặp mới thấy cậu ấy gầy hơn rồi, "Du Lệ, có phải Mân Mân giành hết tiền ăn của cậu không?"

"Cậu nói nhảm gì đó!" Du Mân lớn tiếng phản bác.

 

Du Lệ vứt bao bì của lạp xưởng hun khói, có lẽ tay cậu dính mùi nên mèo con ăn không đủ no liền liếm ngón tay cậu, cậu ở bên cạnh nhìn Du Mân và Triệu Thương Thương đấu võ mồm, cười vui vẻ không ngắt lời.

"Tôi thật sự thấy cậu gầy rồi." Triệu Thương Thương nói với Du Lệ.

Mặc dù cậu vẫn có cảm giác hơi mũm mĩm, nhưng khuôn mặt rõ ràng không còn tròn trịa như trước. Thời gian đạt đỉnh cân nặng của Du Lệ là năm lớp 12, khi áp lực học hành tăng vọt, lượng vận động không đủ, khiến cả khuôn mặt và cơ thể cậu đều sưng phù.

 

Hiện tại trạng thái của Du Lệ đã tốt hơn nhiều.

"Anh tự giảm cân hả?" Du Mân hỏi, "Hay bị trường học nghiền ép?" "Anh làm thẻ thành viên ở phòng tập rồi." Du Lệ nói.

Du Mân không nói gì thêm, không mặn không nhạt quẳng xuống một câu: "Tập thể dục cũng tốt, nếu không sớm muộn gì anh cũng biến thành quả bóng."

Bọn họ đi về phía rừng hoa anh đào, Triệu Thương Thương vừa đi vừa xem sổ hội chợ trong tay.

 

Trên bìa có hình minh họa hoa anh đào, mặt sau có bản đồ khuôn viên trường Đại học Y học cổ truyền. Bên trong có mô tả hoạt động của câu lạc bộ, thu thập con dấu của các câu lạc bộ khác nhau có thể đổi quà.

Trong trường có hơn bảy mươi câu lạc bộ lớn nhỏ, mỗi câu lạc bộ chiếm một ô vuông, trên đó viết ghi tên câu lạc bộ và nhiệm vụ thử thách của câu lạc bộ đó.

Hoàn thành nhiệm vụ có thể nhận được con dấu của câu lạc bộ đó.

Triệu Thương Thương chỉ vào sổ nói: "CLB thể thao điện tử, nhiệm vụ là hoàn thành một ván PK. A Thủy, giao cho cậu đấy."

 

Trình Thủy: "Không thành vấn đề."

"CLB thư pháp, nhiệm vụ là sao chép năm câu đầu trong bài 'Tùng Phong Các Thi Thích' của Hoàng Đình Kiên," Triệu Thương Thương liếc nhìn Giang Tuần ngồi gần cô nhất, "Cái này phải nhờ bạn học Giang của chúng ta rồi."

Dưới chân có một viên gạch chênh vênh không đều, cô không để ý đường đi, bị vấp phải. Giang Tuần lập tức nắm lấy cánh tay cô, kéo lại gần mình, "Nhìn đường trước đã, đến nơi rồi hãy nghiên cứu tiếp."

"Được."

 

Con đường phía trước càng lúc càng đông đúc, số lượng cây hoa anh đào cũng ngày một nhiều, màu hồng và trắng tạo thành một biển hoa trên cao, dệt thành gấm hoa.

Các câu lạc bộ khác nhau cấm rễ dưới cây, xếp thành hàng dài dường như không thấy điểm cuối.

Nhìn thoáng qua có thể dễ dàng phân biệt được ai là sinh viên của trường.

Những người tụ tập trước gian hàng câu lạc bộ để làm nhiệm vụ chủ yếu là học sinh trong trường, trong khi những người liên tục điều chỉnh góc độ để chụp ảnh hoa anh đào chủ yếu là người từ ngoài trường đến ngắm hoa.

 

Triệu Thương Thương nhìn thấy poster của câu lạc bộ nhảy đầu tiên, lập tức đẩy Du Mân lên trước, "Mân Mân, nhảy freestyle một đoạn theo nhạc, cái này chỉ có cậu mới làm được."

Dù sao cũng là lĩnh vực mình am hiểu, Du Mân thoải mái đưa sổ nhỏ của Triệu Thương Thương cho câu lạc bộ nhảy, âm nhạc vang lên, cậu vung tay theo nhịp điệu, thậm chí chỉ là nhảy tùy ý cũng rất đẹp mắt, thu hút không ít sự chú ý.

Trong sổ đã đóng được dấu mộc đầu tiên.

"Giỏi quá giỏi quá." Triệu Thương Thương khen ngợi.

 

Du Mân ra vẻ tự hào, "Đương nhiên."

Du Lệ không có cảm giác tồn tại đứng trong đám đông cười nhìn cậu ấy, mắt nhỏ híp thành một khe hở.

Sau khi đi dạo một vòng, dưới sự giúp đỡ của mọi người, Triệu Thương Thương thu thập được 20 dấu mộc, đổi được một chiếc micro, cô trực tiếp đưa cho Trình Thủy: "Lúc phát sóng trực tiếp có thể dùng."

Sau bọn họ có một chàng trai tự mình thu thập được 70 dấu mộc, có thể đổi được iPad , máy đọc sách Boox, máy chơi game Switch đời mới nhất,...

"Thần rồi." Du Mân nói.

 

"Lấy được dấu mộc không khó nhưng rất mất thời gian." Triệu Thương Thương nói, "Hơn nữa cậu phải giành trước người khác."

Các quy định được niêm yết tại quầy đổi thưởng nêu rõ: Số lượng giải thưởng có hạn, ai đến trước được nhận trước cho đến khi hết giải.

Họ chỉ đến đây để vui chơi, tiện thể thu thập con dấu hoàn thành nhiệm vụ. Càng đi về phía trước, có rất nhiều quầy ăn vặt.

 

Triệu Thương Thương nhìn thấy Thành Đóa, trà sữa ống tre của cô ấy buôn bán rất khá, hương vị cũng tương tự như những loại khác, nhưng ống tre cô ấy đặt mua trước trên mạng có thể dùng làm bình đựng trà sữa, cũng có thể dùng làm đạo cụ chụp ảnh tao nhã.

Triệu Thương Thương đi đến quầy hàng của Thành Đóa đặt 5 ly.

Thành Đóa nhìn cô rồi lại nhìn Giang Tuần, nở nụ cười mập mờ với Triệu Thương Thương, nói nhỏ bên tai cô: "Mùa xuân đến rồi, vạn vật sinh sôi, lại đến mùa... khụ khụ rồi đấy."

"Bà chủ, chú ý hình tượng chút đi." Triệu Thương Thương vội liếc nhìn Giang Tuần, may mà có vẻ anh không nghe thấy.

 

Thành Đóa giao lại việc kinh doanh quán trà sữa cho hai người bạn còn lại, sau đó nghỉ ngơi một lúc, cô ấy kéo Triệu Thương Thương qua một bên hóng chuyện: "Đêm nay có về ký túc xá không?"

"Không thì tớ ở đâu?" Triệu Thương Thương hỏi lại.

"Cậu còn thiếu chỗ ở à?" Thành Đóa chớp chớp đôi mắt quyến rũ đeo kính áp tròng màu xanh xám, nói một cách ẩn ý, "Ban ngày ngắm hoa anh đào, buổi tối uống chút rượu, không khí lãng mạn thế này..."

"Dừng." Triệu Thương Thương cắt lời cô ấy, "Bọn tớ rất thuần khiết, đừng suốt ngày nhồi nhét mấy thứ màu mè vào đầu tớ."

 

Thành Đóa: "Cậu dám nói cậu chưa từng nghĩ tới à?" Lần này đến lượt Triệu Thương Thương im lặng.

Thành Đóa cười to, "Gần đây tớ mới tham gia một nhóm, cậu có muốn tớ chia sẻ chút tài nguyên thú vị cho không?"

Giang Tuần bưng hai ly trà sữa ống trúc tới, "Tài nguyên gì?"

"Tài nguyên học tập! Thành Đóa muốn gửi em bài giảng của giáo viên!" Triệu Thương Thương bật dậy khỏi ghế trong chớp mắt, đứng thẳng tắp như bị phạt đứng.

Thành Đóa cười không ngừng.

 

Giang Tuần đưa trà sữa cho Triệu Thương Thương, anh không hỏi thêm gì, mặc dù nhìn vẻ mặt của cô, anh biết có điều gì đó không ổn.

"Mấy người kia đâu rồi?" Triệu Thương Thương vừa uống trà sữa vừa hỏi, nói sang chuyện khác.

Giang Tuần chỉ qua một hướng, Du Mân nhảy sang gian hàng bên cạnh tham gia náo nhiệt, Trình Thủy cầm điện thoại chụp hoa anh đào.

Du Mân cầm mấy xiên nướng chạy về, "Quy tắc cũ, chúng ta phải chụp ảnh nhóm chứ?" Cậu ấy nhìn một vòng, không thấy Du Lệ, "Người đâu rồi?"

 

Du Lệ từ nhà vệ sinh trở về, liền bị cậu ta mắng một trận.

"Cậu là người nghiện cãi nhau à, không nói móc Du Lệ hai câu là chịu không nổi đúng không?" Triệu Thương Thương khó chịu, lên tiếng bênh vực Du Lệ.

Du Mân nhướng mày, "Bình thường không phải cậu cũng đối xử với Giang Tuần thế này sao, cậu có nhường cậu ấy à?"

 

"Có chụp nữa không?" Triệu Thương Thương hút một ngụm trà sữa, không nhịn được nói.

Du Mân: "Chụp chụp chụp chụp."

Triệu Thương Thương nhờ Thành Đóa chụp cho bọn họ.

 

Chọn một cây anh đào, nhân lúc phía sau không có người, năm người nhanh chóng qua đó đứng.

Hai cô gái Trình Thủy và Triệu Thương Thương đứng giữa, một trái một phải.

Du Mân, Du Lệ đứng bên trái Trình Thủy, Giang Tuần đứng cạnh Triệu Thương Thương, hơi chếch về phía sau bên phải. Trong khung hình phía trước mà họ không nhìn thấy, bàn tay trái của anh lặng lẽ ôm lấy eo cô.

Thành Đóa giơ điện thoại nói, "Ba, hai, một." "Tách."

 

Gió thổi những bông hoa rơi xuống như mưa, ánh nắng vàng tô điểm cho chúng, chiếu sáng những khuôn mặt to cười.

Du Mân làm mặt quỷ. Du Lệ đứng thẳng tắp, lưng hơi căng lên để không gù lưng. Trình Thủy vẫn giữ kiểu tóc cũ, mái tóc ngắn buộc thành một chỏm nhỏ, ôm cốc trà sữa ống tre, dáng vẻ hơi ngốc. Triệu Thương Thương cười rạng rỡ, để lộ hàm răng trắng đều, đôi mắt cong cong đầy vui vẻ. Giang Tuần nhếch môi, một cánh hoa anh đào nhẹ nhàng rơi xuống mái tóc anh.

Triệu Thương Thương gửi ảnh vào nhóm sáu người, "@ Triệu Dập Thời, chỉ thiếu cậu thôi đó."

 

Du Mân: "Cô lập cậu, không dẫn cậu đi chơi." Triệu Dập Thời: "Ngu xuẩn."

Hiện tại kỹ thuật photoshop của Triệu Thương Thương cũng rất gì và này nọ, tìm bức ảnh Triệu Dập Thời bị tô son lúc ngủ mà cô đã cất giữ nhiều năm rồi ghép vào.

Ghép bức ảnh đó ngay trên bãi cỏ trước mặt mình và Trình Thủy, Triệu Dập Thời nằm ngang, vẻ mặt bình thản, đôi môi đỏ chót.

Triệu Thương Thương: "Chuyện nên làm, không cần cảm ơn."

Triệu Dập Thời: "Cho chị ba giây thu hồi, nếu không em sẽ tung ảnh xấu của chị."

 

Triệu Thương Thương biết điều thu hồi ảnh lại.

 

Du Mân: "Đã lưu lại."

Một ngày trôi qua rất nhanh, Du Lệ định tối nay sẽ về, cậu ấy đã mua vé máy bay cùng ngày từ sớm.

Du Mân ngậm kẹo bạc hà, cũng không giữ cậu ấy lại, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Muốn tự làm khổ mình thì cứ làm, đừng có kiệt sức đấy."

Bọn họ ăn tối xong, ra khỏi tiệm trò chơi trốn thoát khỏi mật thất, trời đã tối hẳn, Du Lệ cũng không để Giang Tuần đưa về, tự mình gọi xe công nghệ, không muốn phiền ai.

 

Du Lệ vừa đi, sự bướng bỉnh trên người Du Mân đã buông xuống, cậu thu hết gai nhọn lại, ngồi xổm trên vỉa hè hút thuốc, ngọn lửa đỏ lập lòe giữa các ngón tay, bóng lưng có chút cô đơn.

Triệu Thương Thương đi qua đạp cậu ấy một cái, "Gì đây, bắt đầu giả sâu lắng à?"

Du Mân nở nụ cười, Triệu Thương Thương hỏi cậu: "Sao lần nào cậu cũng nói chuyện với anh cậu như vậy, làm cậu ấy tổn thương, chính cậu cũng không dễ chịu."

"Không biết, cứ đối diện với anh ấy là tôi không thể kiềm chế được tính khí của mình, lúc nào cũng vậy."

 

"Khùng à."

"Có thể khùng thật." Du Mân tự giễu nói.

Cậu gẩy tàn thuốc đứng lên, hỏi bọn họ: "Đến phòng tập nhảy với tôi xem thử không?"

Trình Thủy có thời gian livestream cố định nên phải đi trước. Triệu Thương Thương và Giang Tuần đến phòng tập nhảy nơi Du Mân làm việc bán thời gian, bây giờ Du Mân có thể tự mình dạy học sinh.

Tối nay có mười hai mười ba đứa trẻ đến lớp, chúng vừa bắt đầu học, Du Mân dạy những động tác cơ bản, cậu kêu Triệu Thương Thương tham gia luôn.

 

Giang Tuần giữ cặp của Triệu Thương Thương, khích lệ cô: "Thử đi."

Triệu Thương Thương có chút hứng thú, vậy nên cô đứng cuối hàng nghe Du Mân hô nhịp, học động tác. Lúc đầu cô có chút mất tự nhiên, ngượng ngùng, cơ thể cứng đờ, nhưng sau đó dần thả lỏng liền bắt đầu nhập cuộc.

Phụ huynh đứng ở cửa sau phòng tập nhảy nhìn con nhà mình không chớp mắt.

Giang Tuần đứng trong đó nhưng không có chút không hài hòa nào, cậu cũng giơ điện thoại lên chụp ảnh, quay video giống họ.

 

Có vài động tác biên độ khá lớn, áo len ngắn của Triệu Thương Thương chuyển động theo cánh tay, để lộ vòng eo thon trắng trong cạp quần jeans.

Giang Tuần nhìn chằm chằm vào máy ảnh không thể rời mắt, ánh mắt tối sầm lại.

Triệu Thương Thương nhảy đến đổ mồ hôi, vài cọng tóc dán vào sau gáy, hai má ửng hồng. Cô thấy nóng nên dùng tay quạt, đưa tay về phía Giang Tuần: "Đưa cặp cho em, em đi vệ sinh."

Cô rửa mặt bằng nước lạnh, dòng nước mát bắn vào mặt giúp cô mát mẻ hơn.

 

Giang Tuần đứng ngoài nhà vệ sinh đợi cô, cúi đầu xem điện thoại. Triệu Thương Thương đi tới, phát hiện anh đang xem video cô nhảy lúc nãy, cô đưa tay muốn xóa video nhưng Giang Tuần tránh.

Một người cướp, một người né, chiều cao của Triệu Thương Thương không đủ nên ở thế bất lợi.

Giang Tuần nhấn cô vào lòng, nhờ đó tránh được sự tấn công của cô, anh cười đến mức lồng ngực khẽ run, giọng nói vui vẻ vang lên trên đầu cô: "Đi thôi, anh đưa em về trường."

Lên xe, Triệu Thương Thương còn đang năn nỉ: "Em nhảy nhìn ngốc lắm, còn không bằng mấy bạn nhỏ, anh xóa video đi mà A Tuần."

 

"Không xóa, đẹp lắm." "A Tuần tốt ơi."

Giang Tuần đóng cửa xe, tay đang cài dây an toàn khựng lại, đôi mắt đen như vực sâu nhìn về phía cô, đèn trong xe đã tắt, chỉ có cảnh phố xá mờ nhạt phản chiếu trên cửa sổ sau lưng cô.

Thời gian dường như dừng lại.

Cuối cùng Giang Tuần cũng gật đầu, ra hiệu cho Triệu Thương Thương tự qua lấy, điện thoại trong túi anh.

Nửa người trên của Triệu Thương Thương lướt qua khoảng cách giữa hai chiếc ghế, sờ đến quần anh.

 

Giang Tuần bỗng nhiên nắm lấy cổ tay cô, tay phải của anh có lớp chai mỏng do nhiều năm luyện tập cầm bút, ngón tay thon dài, vững vàng, anh kéo cô về phía mình.

Lúc hôn cô, cái tay kia dời xuống, đầu ngón tay linh hoạt vén áo len lên, mạnh mẽ xoa lấy vòng eo cô.

 

Triệu Thương Thương mềm nhũn sắp không thở nổi liền dùng lực đẩy anh ra. Anh có chút không hài lòng, vùi mặt vào hõm vai cô, lòng bàn tay nóng rực áp lên làn da mịn màng, nhưng không tiếp tục động chạm nữa.

 

Triệu Thương Thương bỗng thấy động tác vùi đầu của anh có chút giống con mèo Anh lông ngắn ở trường—con mèo hay nũng nịu mỗi khi muốn xin ăn, "Anh là mèo à?"

Hơi thở của Giang Tuần phả vào gáy cô, kích thích một trận ngứa ngáy, giọng anh khàn khàn: "Em là bạc hà mèo, anh muốn hít em."

Gương mặt Triệu Thương Thương đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Anh háo sắc quá đó A Tuần."

Anh dựa vào người cô, thấp giọng cười một tiếng.

Điện thoại trong xe đổ chuông, Giang Tuần không muốn quan tâm.

 

Triệu Thương Thương thấy anh bất động cô đành lên tiếng nhắc nhở: "Anh vẫn nên xem thử là ai đi, lỡ có chuyện gấp thì sao."

Kết quả phát hiện là Du Mân.

Triệu Thương Thương nhận điện thoại, Du Mân trực tiếp hỏi: "Các cậu đi rồi à?" "Vẫn chưa." Triệu Thương Thương ngồi trong xe có chút chột dạ, "Sao vậy?" "Du Lệ ở sân bay, điện thoại và ví tiền bị trộm hết rồi..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK