Chương 18: “Đợi cậu đến chơi với tôi.”Trình Thủy phối hợp còng lưng với cô, vui vẻ nói: “Đúng vậy đúng vậy.
Nhân lúc Triệu Thương Thương và Trình Thủy không chú ý đã chụp mấy tấm hình dìm của hai người.
============” Giọng Giang Tuần trong đêm có chút trầm thấp, “Đang trên đường về khách sạn.
Trình Thủy là người đã đề nghị đến thành phố bên cạnh xem triển lãm Anime.”
Có một bộ truyện tranh Trung Quốc mà Trình Thủy rất thích, nam phụ “đẹp, mạnh, thảm” trong truyện chính là ánh trăng sáng không thể quên được của cô ấy, thế là cô ấy liền trở thành fan của diễn viên lồng tiếng cho nam phụ, Phụ Bạch.Giang Tuần, Triệu Thương Thương, Trình Thủy, Du Mân, theo thứ tự từ trái sang phải.
Trình Thủy đã làm fan của Phụ Bạch nhiều năm, có lẽ bắt đầu từ cấp 2, Triệu Thương Thương biết rất rõ chuyện này vì cô đã được Trình Thủy quảng cáo không biết bao nhiêu lần kịch truyền thanh mà Phụ Bạch lồng tiếng.Triệu Dập Thời: “Muốn tiền không có, muốn mạng có một cái.
Hoạt động triển lãm Anime Phụ Bạch sẽ đến ký tên.Trên đường sắt cao tốc, Triệu Thương Thương gửi tin nhắn cho Giang Tuần: “Lễ Quốc Khánh vui vẻ.
Trình Thủy nhịn ăn nhịn xài để có tiền mua vé vào cổng và chi phí đi lại, cô ấy quyết tâm muốn đi, tràn đầy phấn khởi rủ Triệu Thương Thương đi cùng.”
Triệu Thương Thương nói với người nhà và đã được đồng ý.Triệu Thương Thương cất hộp phấn, nhìn thấy chiếc móc khóa hình động vật vừa mua, lấy ra cho Giang Tuần xem: “Cậu chọn cái cậu thích đi.
Hai ngày trước lão Triệu và bà Trịnh đăng ký một chuyến du lịch, bây giờ hai người đang ở Tây Song Bản Nạp xem các chàng trai cô gái dân tộc Thái nhảy múa, trong nhóm “Gia đình tương thân tương ái” đều là những bức ảnh có độ phân giải mờ ảo hai người chụp.Triệu Thương Thương mặc áo dài tay sọc màu xám hồng, đội một chiếc mũ hình gấu màu trắng gạo, kiễng chân nhìn xung
quanh trong đám đông, tay áo xắn lên một nửa, trên tay treo hai chiếc túi phồng lên.
Triệu Thương Thương trả lời bằng một dấu “Giơ ngón cái” cực lớn.Hai nữ sinh chụp ảnh giúp họ không nhịn được cười hỏi: “Mọi người đang chụp ảnh huấn luyện quân sự đó à?
Đóng nhóm gia đình lại, cô mở nhóm chơi game sáu người ra.Cậu sẽ ra ngoài hay vẫn ở núi Thất Nha vắng vẻ.
Triệu Thương Thương: “Các anh em, Quốc Khánh tôi và Trình Thủy đến thành phố bên cạnh xem triển lãm Anime, có ai đi nữa không?””
Triệu Dập Thời không có hứng thú, Du Lệ phải học thêm nên không rảnh, chỉ có Du Mân kích động bày tỏ cậu muốn đi gặp coser mình thích.Cậu ấy vừa kết thúc lớp ở nhà giáo viên Vật Lý, dành chút thời gian trả lời tin nhắn trong lúc nghỉ.
Triệu Thương Thương: “Ba mẹ cậu sẽ cho đi chứ?”” Du Mân: “Chân mọc trên người ông đây.””
Triệu Thương Thương: “Được, khí phách, đến lúc đó cậu đừng để bị đánh gãy chân nhé.”Địa điểm rất đông người, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy người mặc Hán phục, Lolita và nhiều trang phục cosplay khác nhau.
Du Mân: “Thu dọn đồ đạc, tối nay tôi sẽ đến cầu Bát Tiền ca hát kiếm lộ phí.” @ Anh trai Du Lệ, nói rõ: “Ngài xem ngài có muốn tới ủng hộ không?””
Du Lệ: “Tiền để trong ngăn kéo tủ quần áo trong phòng, chìa khóa ngăn kéo trong hộp đựng bút.””
Cậu ấy vừa kết thúc lớp ở nhà giáo viên Vật Lý, dành chút thời gian trả lời tin nhắn trong lúc nghỉ.============
Tim Du Lệ đang rỉ máu, “Đừng lấy nhiều quá, nhiều nhất bốn trăm, anh đây tích góp rất lâu đó.”Một hỏi một đáp, nói một lúc liền im lặng.
Triệu Thương Thương: “Tình anh em cảm động trời đất, Du Mân, nhanh quỳ lạy anh cậu một cái đi.” @Triệu Dập Thời, “Nhìn người ta rồi nhìn lại mình đi.” Giang Tuần tùy ý lấy một cái móc khóa rồi nói: “Tôi sẽ quay lại ngay.
Triệu Dập Thời: “Muốn tiền không có, muốn mạng có một cái.”Hai người tìm bậc thang ngồi xuống.
Triệu Thương Thương: “…”Chưa qua bao lâu, cậu xuất hiện từ một hướng khác, trên tay cầm hai miếng băng cá nhân màu hồng, bên trên có in hình nhóc Maruko.
Triệu Thương Thương: “Mạng chó của cậu không đáng tiền.”Giang Tuần cụp mắt, sắc mặt chìm vào trong bóng tối, nghe được người bên kia nhẹ giọng hỏi: ” Có phải cậu mệt vì có quá nhiều việc cần làm không?
Nhắn tin nửa ngày, Triệu Thương Thương phát hiện từ đầu đến cuối chỉ còn Giang Tuần chưa nói gì.”
Triệu Thương Thương đoán có lẽ cậu đang bận nên không có thời gian xem điện thoại, cô cũng không đi làm phiền cậu.Sau khi đếm thầm ba mươi giây, cậu hỏi cô: “Quay lại được chưa?
–Triệu Thương Thương: “Các anh em, Quốc Khánh tôi và Trình Thủy đến thành phố bên cạnh xem triển lãm Anime, có ai đi nữa không?
Buổi tối Trình Thủy ở lại nhà Triệu Thương Thương, sáng sớm hôm sau Diệp Xuân Lâm sẽ đưa hai người tới đến ga tàu cao tốc. Du Mân không mua được vé đi cùng chuyến tàu với họ nên ba người hẹn gặp nhau ở thành phố bên cạnh.
Triệu Thương Thương vòng tay qua vai Trình Thủy, cười đầy ẩn ý.
Trên đường sắt cao tốc, Triệu Thương Thương gửi tin nhắn cho Giang Tuần: “Lễ Quốc Khánh vui vẻ.”Giang Tuần cũng phải hoãn cuộc phỏng vấn.
Cũng không biết Quốc Khánh cậu có sắp xếp gì không.”Có thể.
Cậu sẽ ra ngoài hay vẫn ở núi Thất Nha vắng vẻ.Triệu Thương Thương nói với người nhà và đã được đồng ý.
Triển lãm Anime bắt đầu lúc chín giờ, mười giờ hơn bọn họ mới gặp nhau rồi bắt xe chạy đến trung tâm tổ chức triển lãm.Chương 18: “Đợi cậu đến chơi với tôi.
Địa điểm rất đông người, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy người mặc Hán phục, Lolita và nhiều trang phục cosplay khác nhau.Phía trước người đi bộ đông đúc, tốc độ xe chậm lại.
Du Mân đội một bộ tóc giả màu trắng bạc, đeo máy ảnh trên cổ, dọc đường chụp ảnh chỗ này chỗ kia. Nhân lúc Triệu Thương Thương và Trình Thủy không chú ý đã chụp mấy tấm hình dìm của hai người.” Triệu Thương Thương cảm khái.
Diễn viên lồng tiếng mà Trình Thủy đợi được sắp xếp ký tên vào buổi chiều, căn bản không cần vội nên chỉ tùy tiện đi dạo xung quanh.Sau khi gọi điện thoại xong, cậu nói với Triệu Thương Thương: “Tôi phải đi rồi.
“Hai người có khát nước không?” Triệu Thương Thương dừng trước một sạp hàng nhỏ hỏi, hai người kia lắc đầu.”Ừm.
Đến lúc cô mua ly nước chanh giã tay quay lại thì Du Mân đang bị ba chị gái nhỏ vây quanh bắt chuyện, Trình Thủy đứng bên cạnh xem kịch vui.”
Triệu Thương Thương vòng tay qua vai Trình Thủy, cười đầy ẩn ý.Trong sự trong trầm mặc ngắn ngủi, Trình Thủy gọi điện thoại tới, cô ấy gặp Phụ Bạch xong rồi, đã được ký tên và chụp ảnh chung.
Du Mân bị hai cô nhìn đến nổi da gà, “Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy trai đẹp được xin WeChat à?””
Vẻ mặt Triệu Thương Thương hiền từ, bắt chước vuốt râu giống mấy ông lão, khoác tay Trình Thủy nói: “Bà à, Mân Mân của chúng ta trưởng thành rồi.”Du
Lệ: “Tiền để trong ngăn kéo tủ quần áo trong phòng, chìa khóa ngăn kéo trong hộp đựng bút.
Trình Thủy phối hợp còng lưng với cô, vui vẻ nói: “Đúng vậy đúng vậy.”Triệu Thương Thương dừng tay, chớp chớp mắt, “Từ giờ trở đi cậu không được nhìn tôi.
Du Mân: “Hai kẻ thích diễn.”Ngược lại ông cụ đang truyền dịch nói rất nhiều, không ngừng hồi tưởng về quá khứ.
Bọn họ đi tiếp vào trong, một lúc sau Du Mân tách ra với các cô, tìm coser chụp ảnh chung.”
Triệu Thương Thương đi mệt nên tìm chỗ vắng người ngồi nghỉ, trong tay ôm một đống quà lưu niệm được tặng. Cô cột mái tóc ướt mồ hôi dính trên gáy, phẩy phẩy cây quạt.Giang Tuần đi tới xách túi trên tay cô, Triệu Thương Thương ngạc nhiên nhìn cậu, “Sao cậu lại ở đây thế?
Trình Thủy lấy sandwich trong túi vải ra, hai người đơn giản giải quyết bữa trưa, để lại cho Du Mân hai quả trứng trà.”Cậu đợi chút, tôi xem thử.
Buổi chiều, Trình Thủy đến khu vực ký tặng gặp Phụ Bạch, người xếp hàng rất đông. Trình Thủy lắc điện thoại với Triệu Thương Thương, “Xong rồi tớ sẽ gọi cho cậu.”Có một bộ truyện tranh Trung Quốc mà Trình Thủy rất thích, nam phụ “đẹp, mạnh, thảm” trong truyện chính là ánh trăng sáng không thể quên được của cô ấy, thế là cô ấy liền trở thành fan của diễn viên lồng tiếng cho nam phụ, Phụ Bạch.
Triệu Thương Thương gật đầu rồi lại đi tìm chỗ nghỉ chân.Thời tiết không nóng, nhiệt độ bên trong bảo tàng cũng phù hợp.
Hai chân cô đau nhức vì đi bộ, có chút buồn ngủ, cô lấy điện thoại ra xem ảnh hôm nay đã chụp, chọn vài bức gửi vào nhóm.”
Ánh mắt dừng lại trên giao diện WeChat, khung chat với Giang Tuần đã trôi xuống dưới, cuộc trò chuyện của hai người dừng ở bốn chữ “Quốc Khánh vui vẻ.”” @Triệu Dập Thời, “Nhìn người ta rồi nhìn lại mình đi.
Triệu Thương Thương ngây người nhìn chằm chằm điện thoại, màn hình đột nhiên thay đổi, có cuộc gọi, điện thoại trong tay rung lên ong ong.”
Tên người gọi tới hiện: Giang Tuần.”
“Alo?”Buổi tối Trình Thủy ở lại nhà Triệu Thương Thương, sáng sớm hôm sau Diệp Xuân Lâm sẽ đưa hai người tới đến ga tàu cao tốc.
Lúc điện thoại được kết nối, trong giọng Triệu Thương Thương mang theo sự mong đợi khó che giấu, cơn buồn ngủ tan đi không ít.Quá đông người, rõ ràng bọn họ ở cùng một nơi nhưng phải mất năm phút Giang Tuần mới tìm được Triệu Thương Thương.
“Thương Thương…” Bên Giang Tuần rất ồn ào.Cô lơ đãng nhớ lại Giang Tuần hôm nay nhìn thấy ở triển lãm Anime, “Hôm nay thấy cậu có hơi là lạ, có lẽ là vui vẻ, nhưng dường như cũng không vui vẻ lắm…
“Cậu đang ở đâu thế?” Giang Tuần hỏi.Vừa nhìn thấy cậu, đôi mắt cô sáng lên, cong thành hình vòng cung, hét lớn: “Giang Tuần, ở đây ——”
Triệu Thương Thương đưa điện thoại lại gần tai để nghe rõ hơn: “Tôi đi xem triển lãm Anime.””
“Cậu thì sao?” Cô hỏi lại, “Bên cậu ồn quá.”” Triệu Thương Thương nhận điện thoại rất nhanh, “Cậu bận xong rồi sao?
“Tôi cũng đang ở triển lãm Anime.” Giang Tuần nói.Bắp chân được lòng bàn tay ấm áp nắm lấy.
Triệu Thương Thương tưởng mình nghe nhầm, xoa lỗ tai đến lúc Giang Tuần nói lại: “Tầng một của trung tâm tổ chức triển lãm.”Triển lãm Anime bắt đầu lúc chín giờ, mười giờ hơn bọn họ mới gặp nhau rồi bắt xe chạy đến trung tâm tổ chức triển lãm.
“Cậu đợi chút, tôi xem thử.” Triệu Thương Thương chia sẻ vị trí, Giang Tuần cũng tham gia, trên bản đồ hiển thị khoảng cách giữa hai người rất gần.Ánh mắt dừng lại trên giao diện WeChat, khung chat với Giang Tuần đã trôi xuống dưới, cuộc trò chuyện của hai người dừng ở bốn chữ “Quốc Khánh vui vẻ.
“Tôi tới tìm cậu.” Giang Tuần nói.Giang Tuần giống như không nghe thấy, ánh mắt dừng trên mắt cá chân cô.
Quá đông người, rõ ràng bọn họ ở cùng một nơi nhưng phải mất năm phút Giang Tuần mới tìm được Triệu Thương Thương.”
Triệu Thương Thương mặc áo dài tay sọc màu xám hồng, đội một chiếc mũ hình gấu màu trắng gạo, kiễng chân nhìn xung quanh trong đám đông, tay áo xắn lên một nửa, trên tay treo hai chiếc túi phồng lên.”
Vừa nhìn thấy cậu, đôi mắt cô sáng lên, cong thành hình vòng cung, hét lớn: “Giang Tuần, ở đây ——”” Giang Tuần nói.
Giang Tuần đi tới xách túi trên tay cô, Triệu Thương Thương ngạc nhiên nhìn cậu, “Sao cậu lại ở đây thế?”Hôm nay Triệu Thương Thương đi một đôi giày mới, không ngờ giày mới lại cạ vào chân, cô đi bộ hơn nửa ngày, mắt cá chân sau cứ cọ vào mép giày, cả buổi chiều cô đều phải nhịn đau.
“Đến thành phố bên cạnh làm việc, đi ngang qua đây.””Alo?
“Quốc Khánh mà còn phải làm việc, vất vả quá.” Triệu Thương Thương cảm khái.”
Lần gặp nhau trước đó là nửa tháng trước, thời gian hơn mười ngày nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Lần này gặp lại, Triệu Thương Thương phát hiện dường như cậu đã cao hơn.Hai ngày trước lão Triệu và bà Trịnh đăng
ký một chuyến du lịch, bây giờ hai người đang ở Tây Song Bản Nạp xem các chàng trai cô gái dân tộc Thái nhảy múa, trong nhóm “Gia đình tương thân tương ái” đều là những bức ảnh có độ phân giải mờ ảo hai người chụp.
Cậu mặc một chiếc hoodie rộng, dáng người cao gầy, toát lên một cảm giác trẻ trungGiang Tuần di chuyển ra phía sau Triệu Thương Thương, hơi nghiêng đầu về phía trước, cằm vô tình chạm vào đôi tai đang đỏ bừng khả nghi của cô.
Hai người tìm bậc thang ngồi xuống.Giang Tuần được người dẫn chương trình hỏi một số chuyện liên quan đến ông ngoại, những câu hỏi liên quan đến cuộc sống hơn là nghề nghiệp.
Thời tiết không nóng, nhiệt độ bên trong bảo tàng cũng phù hợp. Chỉ có điều Triệu Thương Thương đi quá nhiều nên mệt rồi, hai bên mũi cô đều có chút mồ hôi. Hôm nay cô có trang điểm nhẹ, cô lấy hộp phấn trong túi ra trang điểm lại một chút.Cổ Khâu Thành xác nhận thời gian với cậu.
Giang Tuần tò mò nhìn động tác của cô.Cũng không biết Quốc Khánh cậu có sắp xếp gì không.
Triệu Thương Thương dừng tay, chớp chớp mắt, “Từ giờ trở đi cậu không được nhìn tôi.””Vậy cậu may mắn thật đó.
Giang Tuần ôm túi đồ của cô đặt trên đầu gối, quay đầu đi. Sau khi đếm thầm ba mươi giây, cậu hỏi cô: “Quay lại được chưa?”Tới cùng Trình Thủy còn có Du Mân, tâm trạng của hai người họ nhìn có vẻ rất tốt.
“Được rồi.”Lần gặp nhau trước đó là nửa tháng trước, thời gian hơn mười ngày nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Triệu Thương Thương cất hộp phấn, nhìn thấy chiếc móc khóa hình động vật vừa mua, lấy ra cho Giang Tuần xem: “Cậu chọn cái cậu thích đi.”Thành phố đèn đuốc sáng trưng, những dòng xe cộ không ngừng nối đuôi nhau lướt qua con đường đen thẳng tắp tựa như những que diêm cháy sáng.
Giang Tuần giống như không nghe thấy, ánh mắt dừng trên mắt cá chân cô.Triệu Thương Thương lập tức hiểu ra Giang Tuần đi đâu.
Lớp da bị ma sát đỏ lên.”Tôi tới tìm cậu.
Hôm nay Triệu Thương Thương đi một đôi giày mới, không ngờ giày mới lại cạ vào chân, cô đi bộ hơn nửa ngày, mắt cá chân sau cứ cọ vào mép giày, cả buổi chiều cô đều phải nhịn đau.Du Mân bị hai cô nhìn đến nổi da gà, “Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy trai đẹp được xin WeChat à?
Nhịn một lúc rồi cũng quen.”
Giang Tuần tùy ý lấy một cái móc khóa rồi nói: “Tôi sẽ quay lại ngay.”Lúc điện thoại được kết nối, trong giọng Triệu Thương Thương mang theo sự mong đợi khó che giấu, cơn buồn ngủ tan đi không ít.
Triệu Thương Thương nhìn bóng lưng cậu biến mất trong đám đông.”Tách” một tiếng, ảnh đã được chụp.
Chưa qua bao lâu, cậu xuất hiện từ một hướng khác, trên tay cầm hai miếng băng cá nhân màu hồng, bên trên có in hình nhóc Maruko.Hoạt động triển lãm Anime Phụ Bạch sẽ đến ký tên.
Triệu Thương Thương lập tức hiểu ra Giang Tuần đi đâu.Triệu Thương Thương tìm chủ đề nói chuyện: “Sao tôi không nhìn thấy chỗ nào bán băng cá nhân nhỉ?
Bắp chân được lòng bàn tay ấm áp nắm lấy.Cậu không nói gì, Triệu Thương Thương lại đưa ra giả thiết: “Nếu Quốc Khánh không có công việc thì cậu định làm gì?
Triệu Thương Thương cúi đầu nhìn, Giang Tuần ngồi xổm trên bậc thang phía dưới, xé miếng dán ở hai đầu, căn chỉnh ngay vết thương trên mắt cá chân cô rồi nhẹ nhàng dán lên.”
Đầu ngón tay cậu ấn nhẹ trên miếng băng để nó dính chặt hơn.-
Chân còn lại cũng làm giống vậy.Giang Tuần tò mò nhìn động tác của cô.
Triệu Thương Thương tìm chủ đề nói chuyện: “Sao tôi không nhìn thấy chỗ nào bán băng cá nhân nhỉ?”” @ Anh trai Du Lệ, nói rõ: “Ngài xem ngài có muốn tới ủng hộ không?
Giang Tuần: “Tôi hỏi người khác, đúng lúc người đó có.””
“Vậy cậu may mắn thật đó.”Triệu Thương Thương cúi đầu nhìn, Giang Tuần ngồi xổm trên bậc thang phía dưới, xé miếng dán ở hai đầu, căn chỉnh ngay vết thương trên mắt cá chân cô rồi nhẹ nhàng dán lên.
“Ừm.”Chỉ có điều Triệu Thương Thương đi quá nhiều nên mệt rồi, hai bên mũi cô đều có chút mồ hôi.
Một hỏi một đáp, nói một lúc liền im lặng.Triệu Thương Thương trả lời bằng một dấu “Giơ ngón cái” cực lớn.
Không ai nhìn ai, hai người đều nhìn phía trước, lỗ tai nóng bừng đỏ lên.”Giang Tuần.
Giang Tuần chậm chạp nhận ra trong hành động không chút nghĩ ngợi của mình vừa rồi có dấu vết mập mờ, hồi hộp, tim đập không ngừng.”Quốc Khánh mà còn phải làm việc, vất vả quá.
Trong sự trong trầm mặc ngắn ngủi, Trình Thủy gọi điện thoại tới, cô ấy gặp Phụ Bạch xong rồi, đã được ký tên và chụp ảnh chung. Bây giờ muốn tìm Triệu Thương Thương.Chân còn lại cũng làm giống vậy.
Tới cùng Trình Thủy còn có Du Mân, tâm trạng của hai người họ nhìn có vẻ rất tốt.Giang Tuần chậm chạp nhận ra trong hành động không chút nghĩ ngợi của mình vừa rồi có dấu vết mập mờ, hồi hộp, tim đập không ngừng.
Bọn họ nhìn thấy Giang Tuần cũng rất kinh ngạc.Bây giờ Cổ Khâu Thành gọi điện thoại cho Giang Tuần nói có thể qua đó rồi, sẽ đến đón cậu ngay.
Du Mân đề nghị bốn người họ chụp ảnh chung.”
Giang Tuần, Triệu Thương Thương, Trình Thủy, Du Mân, theo thứ tự từ trái sang phải. Hai nữ sinh chụp ảnh giúp họ không nhịn được cười hỏi: “Mọi người đang chụp ảnh huấn luyện quân sự đó à?”Cậu không nói quá nhiều, còn ông cụ thì cần người lắng nghe.
Nghĩ lại cũng thấy đúng, đứng xếp hàng cứng nhắc như vậy làm gì chứ.Không ai nhìn ai, hai người đều nhìn phía trước, lỗ tai nóng bừng đỏ lên.
Giang Tuần di chuyển ra phía sau Triệu Thương Thương, hơi nghiêng đầu về phía trước, cằm vô tình chạm vào đôi tai đang đỏ bừng khả nghi của cô.”Sau đó thì sao?
“Tách” một tiếng, ảnh đã được chụp.Giang Tuần ôm túi đồ của cô đặt trên đầu gối, quay đầu đi.
–”Tôi cũng đang ở triển lãm Anime.
Điện thoại Giang Tuần đổ chuông, là cuộc gọi công việc.Vẻ mặt Triệu Thương Thương hiền từ, bắt chước vuốt râu giống mấy ông lão, khoác tay Trình Thủy nói: “Bà à, Mân Mân của chúng ta trưởng thành rồi.
Cổ Khâu Thành xác nhận thời gian với cậu.Giang Tuần được mời đến thành phố bên cạnh tham gia phỏng vấn của tạp chí mỹ thuật “LENS – Họa báo”.
Sau khi gọi điện thoại xong, cậu nói với Triệu Thương Thương: “Tôi phải đi rồi.”” Giang Tuần hỏi.
Giang Tuần được mời đến thành phố bên cạnh tham gia phỏng vấn của tạp chí mỹ thuật “LENS – Họa báo”. Ngoài cậu ra còn có một tiền bối là bạn cũ của ông ngoại Giang Tuần, Giang Tuần đã quen biết ông ấy từ trước.Nhắn tin nửa ngày, Triệu Thương Thương phát hiện từ đầu đến cuối chỉ còn Giang Tuần chưa nói gì.
Cuộc phỏng vấn ban đầu dự kiến tiến hành vào buổi sáng, nhưng ông lão đột nhiên không khỏe do tuổi cao nên cuộc phỏng vấn bị hoãn lại.Giang Tuần nhớ buổi sáng Triệu Thương Thương có nói cô và Trình Thủy quyết định đêm nay ở lại đó.
Giang Tuần cũng phải hoãn cuộc phỏng vấn.Triệu Thương Thương gật đầu rồi lại đi tìm chỗ nghỉ chân.
Bây giờ Cổ Khâu Thành gọi điện thoại cho Giang Tuần nói có thể qua đó rồi, sẽ đến đón cậu ngay.Bọn họ nhìn thấy Giang Tuần cũng rất kinh ngạc.
Vì để phối hợp với ông cụ nên cuộc phỏng vấn hai người được thực hiện tại bệnh viện.”Thương Thương…
Trong không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng.Cuộc phỏng vấn ban đầu dự kiến tiến hành vào buổi sáng, nhưng ông lão đột nhiên không khỏe do tuổi cao nên
cuộc phỏng vấn bị hoãn lại.
Giang Tuần được người dẫn chương trình hỏi một số chuyện liên quan đến ông ngoại, những câu hỏi liên quan đến cuộc sống hơn là nghề nghiệp.” Cô hỏi lại, “Bên cậu ồn quá.
Giang Tuần không tiết lộ hết mọi chuyện, rất nhiều câu trả lời đều dừng đúng lúc.”Cậu thì sao?
Ngược lại ông cụ đang truyền dịch nói rất nhiều, không ngừng hồi tưởng về quá khứ.”
Sau khi kết thúc phỏng vấn, Giang Tuần ở lại với ông cụ một lúc. Cậu không nói quá nhiều, còn ông cụ thì cần người lắng nghe.Trong không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng.
Trong lúc đó thì gặp được hai cô con gái và cháu trai của ông cụ đến thăm, phòng bệnh VIP lớn như vậy lập tức bị chiếm hết, tràn ngập tiếng ríu rít vui vẻ của trẻ con.Đầu ngón tay cậu ấn nhẹ trên miếng băng để nó dính chặt hơn.
Trong phút chốc náo nhiệt đến mức khiến người ta không biết phải làm sao.Triệu Dập Thời không có hứng thú, Du Lệ phải học thêm nên không rảnh, chỉ có Du Mân kích động bày tỏ cậu muốn đi gặp coser mình thích.
Từ bệnh viện ra ngoài thì trời đã tối.Cậu mặc một chiếc hoodie rộng, dáng người cao gầy, toát lên một cảm giác trẻ trung
Thành phố đèn đuốc sáng trưng, những dòng xe cộ không ngừng nối đuôi nhau lướt qua con đường đen thẳng tắp tựa như những que diêm cháy sáng.Tên người gọi tới hiện: Giang Tuần.
Tài xế hỏi đi đâu, Giang Tuần ngồi phía sau không lên tiếng, Cổ Khâu Thành quay đầu nhìn cậu, đợi một lúc mới mở miệng nói khách sạn Bốn Mùa.Điện thoại Giang Tuần đổ chuông, là cuộc gọi công việc.
Sau khi xuống cầu vượt, xe chạy qua một trường đại học. Phía trước người đi bộ đông đúc, tốc độ xe chậm lại.”
Giang Tuần nhìn thấy biển hiệu treo trên tòa nhà, trong đó có tên của một nhà nghỉ.Nghĩ lại cũng thấy đúng, đứng xếp hàng cứng nhắc như vậy làm gì chứ.
Giang Tuần nhớ buổi sáng Triệu Thương Thương có nói cô và Trình Thủy quyết định đêm nay ở lại đó.Nhịn một lúc rồi cũng quen.
Đến lúc lấy lại tinh thần thì cuộc gọi đã được gọi đi.Du Mân: “Hai kẻ thích diễn.
“Giang Tuần.” Triệu Thương Thương nhận điện thoại rất nhanh, “Cậu bận xong rồi sao?”” Giang Tuần nói.
“Ừm.” Giọng Giang Tuần trong đêm có chút trầm thấp, “Đang trên đường về khách sạn.”
Triệu Thương Thương ngồi trên giường lớn trong nhà nghỉ, xé băng cá nhân trên chân, dùng tăm bông bôi thuốc mỡ.Vì để phối hợp với ông cụ nên cuộc phỏng vấn hai người được thực hiện tại bệnh viện.
Cô lơ đãng nhớ lại Giang Tuần hôm nay nhìn thấy ở triển lãm Anime, “Hôm nay thấy cậu có hơi là lạ, có lẽ là vui vẻ, nhưng dường như cũng không vui vẻ lắm…””
Giang Tuần cụp mắt, sắc mặt chìm vào trong bóng tối, nghe được người bên kia nhẹ giọng hỏi: ” Có phải cậu mệt vì có quá nhiều việc cần làm không?””
Cậu không nói gì, Triệu Thương Thương lại đưa ra giả thiết: “Nếu Quốc Khánh không có công việc thì cậu định làm gì?”Tim Du Lệ đang rỉ máu, “Đừng lấy nhiều quá, nhiều nhất bốn trăm, anh đây tích góp rất lâu đó.
“Ở lại núi Thất Nha sao?””
“Có thể.”Giang Tuần mệt mỏi dựa vào ghế, nhắm mắt thành thật nói với cô kế hoạch ban đầu của mình: “Đợi cậu đến chơi với tôi.
“Sau đó thì sao?”” Triệu Thương Thương chia sẻ vị trí, Giang Tuần cũng tham gia, trên bản đồ hiển thị khoảng cách giữa hai người rất gần.
Giang Tuần mệt mỏi dựa vào ghế, nhắm mắt thành thật nói với cô kế hoạch ban đầu của mình: “Đợi cậu đến chơi với tôi.”