- Cái áo này mẹ mặc đẹp ko con? _ mẹ đưa áo cho tôi nhận xét.
- Xấu _ một câu nói của tôi như đâm vào tim đen của mẹ.
Mẹ ko nói gì, mặt hằm hà hằm hằm kéo tới đến hàng khác song thói xấu của tôi đã được phát huy ko đúng chỗ chút nào.
- Hợp với mẹ ko con?
- Đẹp lắm chị à, chị mà mặc em đảm bảo chị đẹp chả kém gì thiếu nữ 20 tuổi _ tiếng cô bán hàng ngọt xớt như mía lùi đang nịnh hót khách hàng.
Đợi cô bán hàng tâng bốc mẹ tôi xong, tôi mới nhìn một lượt từ dưới chân đến đầu mẹ xem. Trái với mong đợi của cô bán hàng và mẹ, tôi lạnh lùng phê bình như sau:
- Ẹo ôi, bụng thì phình to như cái bát lại có mỡ thừa thế kia, được mỗi đôi chân thon thả đáng ghen tỵ, thôi mẹ đừng mua cho nó lành _ nghe tôi phán, mặt chị bán hàng méo xệch sang bên phải, chắc chị hân tôi lắm vì dám phá mối làm ăn của chị ta mỉ. Nhưng hận thì làm được gì nào, chị có biết nhà tôi ko mà trả thù ( đùa thôi).
- Đợi mẹ đi thanh toán tiền
- Vâng
Trong lúc chờ đợi bọn thằng Hào xuất hiện giữa ánh nến lung linh, sang trọng bên cạnh chú rể. Do vẫn còn bực mình chuyện lúc trước nên tôi thề phải trả thù cho hả dạ.
- A chào Thư, cậu có tiền ko cho Hào vay _ cậu ta năn nỉ tôi y con giun đất.
- Tôi quen các người à _ câu trả lời của tôi đã tạt hết toàn bộ nước lạnh vào mặt bọn nó.
- À thì lúc ở quán mì cay, cậu có nhớ đã làm gì ko? Hay là xấu hổ quá nên quên mất bạn bè rồi _ thằng Hào cố tình mỉa mai tôi sau sự cố ăn mì cay.
- Dĩ nhiên.......là chẳng nhớ được gì hết. Xin thứ lỗi nhưng tôi nhớ là tôi ko quen cậu _ trong đầu tôi chỉ có một mục tiêu đó là phải thoát khỏi thằng Hào.
- Ko nhớ cũng ko sao, để tớ giúp cậu nhớ lại _ dứt lời thằng Hào truyền lệnh cho gọi đệ tử.
Tôi căng mắt ra nhìn thì......huynh đệ mới của bọn nó chính là Long.