Là kẻ thù? Cũng có thể đấy. Buổi chiều học thêm, bọn nó cố tình chừa một cái bàn đầu tiên, là chỗ Long ngồi và tôi là kẻ thường xuyên đi muộn nhất. Hết chỗ ở dưới đành ngậm đắng nuốt cay lên ngồi bàn trên. Ngồi ngay bên cạnh và tim đập thình thịch, vì ngượng mà tôi liên tục đánh rơi bút, sách, vở xuống đất. Việc cúi xuống nhặt cứ để tôi lo còn nói thế nào thì là việc của thằng Hào. Thằng hâm í ngồi dưới thỉnh thoảng ba loa vài câu như chọc tức tôi: " Chân thằng Long nhiều lông lắm ko phải ngắm, ", " ai đời nyc đi soi chân nhau ".......
Đỉnh điểm là lúc tôi bảo Long vứt cho cái giẻ lau bảng, cậu ấy chẳng nói chẳng rằng ném thẳng vào mặt tôi. Tôi thề là mọi uất ức trong lòng cứ thế trào ra như gặp phải nước sôi.
" Cha bố thằng điên kia " Tôi nắm tóc Long mà giứt mà cậu ấy thì đau quá kêu la om sòm.
Cả lũ bên dưới được dịp mắt chữ A mồm chữ O thi nhau chốt một câu: " Là kẻ thù " rồi lắc đầu ngán ngẩm.
Kể từ giây phút này tôi chính thức gọi từ " Long " thành từ " Thằng " rất ngạo nghễ và đúng với hoàn cảnh. Ví dụ như: " Ê thằng kia cho mượn cục tẩy đi ", " Lấy ta cái ghế ", " nhớ nhắc bài cho ta đấy "....... Ban đầu Long trả nói gì chỉ lờ đi nhưng lâu rồi cũng quen, bắt đầu tập dần với nó.