Cô Bích gọi tôi lên làm toán, sự thực tôi khá ngu môn này. Vì lớp mười hai rồi tôi tập trung vào văn, sử, địa thôi nên toán tôi đã xác định khoanh bừa mong sao qua điểm chết. Tôi làm câu hai mươi, đề bài là " Cho hàm số y=......, xác định phương trình tiếp tuyến ". Trong đầu tôi chẳng có cái gì hết, toàn bim bim với kẹo mút vừa nãy vừa ăn xong. Đứng như trời trồng khoảng mươi lăm phút, cô Bích nhíu mày nói:
- Cái bài này dễ thế mà ko làm được, cái loại như thế tôi chán tôi chẳng muốn dạy nữa đâu.
Với tôi cô Bích nói rất nặng lời, ko phải vì tôi học dốt, kém cỏi mà vì cô chỉ cho học sinh chép lý thuyết còn bài tập thì tự làm. Có những bài tôi còn chưa thấy qua bao giờ, bọn nó làm thoáng cái là xong còn tôi chật vật kẹp giữa câu một và câu hai. Mỗi tuần đi học ở trường là bảy ngày, tôi học thêm văn, sử, địa là mất sáu buổi rồi, lại còn học thêm ở trường toán văn anh. Thực sự tôi ko thể thở nổi nhưng biết làm thế nào đây, ko học sẽ ko đỗ đại học mà lúc đó con đường tương lai phía trước sẽ đóng kín ngay trước mặt. Chỉ còn cánh cửa " năm trăm mâm cỗ " đợi ở nhà thôi.
" Bạn Nguyễn Hoàng Long lên làm câu hai mươi mốt nào " Cô gọi cậu ấy rồi kìa, tim tôi hứng khởi, đập nhanh hơn bình thường.
Cả lớp " oà " lên một tiếng, thằng Hảo ghẻ vỗ tay nhiệt tình hưởng ứng. Tôi đã nghĩ " Yê thoát rồi " vì cậu giỏi toán mà nhưng cậu lạnh lùng xoá bảng, phũ phàng với tôi bằng cách chia dải phân cách. Cậu lạnh như tảng băng ko thèm ngó ngàng gì tới tôi. Chưa bao giờ tôi thấy cậu thờ ơ như vậy, có phải vì cô bạn gái xen vào tình cảm giữa chúng ta ko? Thất vọng, thất vọng tràn trề, tôi bỏ cuộc, chạy xuống chỗ ngồi gục mặt xuống bàn.
- Tớ thua rồi, khi ko thể giữ trái tim cậu bên mình.