Tôi từng đến vườn bách thú với bố mẹ và em trai. Hồi đó tôi có biết nhường nhịn là gì đâu, chỉ toàn cạnh tranh với em mà thôi. Nhất là vào những dịp tết đến, xuân về, tôi sẽ đứng canh đằng sau thằng cu để khi nó nhận được tiền là lúc tôi vồ tới: " Đưa chị cầm tiền cho ", thằng cu sẽ ko ngần ngại hay nghi ngờ mà dâng cho tôi bằng cả hai bàn tay trắng nõn nà của nó. Dĩ nhiên tôi sẽ giữ làm của riêng chứ ko có chuyện giữ cho nó nữa đâu. Mặc dù là nhớ lại quá khứ nhưng tôi vẫn cảm thấy rất có lỗi và hối hận vì đã ko dành nhiều thời gian để bên cạnh em trai của mình.
Trở lại với thực tại, tôi có bố mẹ, bạn bè, Long và tôi là đứa con duy nhất mà bố mẹ tôi phải đấu tranh đến cùng để tôi sống sót sau tai nạn kinh hoàng. Bố từng nói: " Bố mẹ đã mất đi một đứa con trai rồi cho nên bố mẹ càng ko thể mất thêm một đứa con gái nữa. Dừ có phải trả giá bằng bất cứ chuyện gì, chỉ cần con được sống bố hoàn toàn chấp nhận ". Lời nói của bố đã hằn sâu trong tim tôi và nó sẽ ko bao giờ phai mờ theo năm tháng.
- Đang nghĩ về anh nào mà kinh thế? _ Long nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu.
- Còn ai ngoài.......Jin Woo của Winner _ he he hãy nhìn gương mặt của bạn Long kìa thất vọng tràn trề.
- Tưởng nghĩ về Long, hư cấu!
- Xì, nghĩ về Long để mất ngủ à _ nói dối vừa thôi, chị đây hôm nào mà nghĩ về Long thì sẽ là ác mộng có thâm niên.
- Mình về đi xem phim đi _ chắc ông tướng lười ko muốn đi nữa.
- Biết rồi, ông tướng.
Ra khỏi vườn bách thú chúng tôi tính xem phim nhưng số hơi nhọ vì hết sạch vé ( haizzzz). Ko muốn về sớm, chúng tôi đành lang thang ngoài công viên. Thời tiết hôm nay cũng khá mát mẻ đây, ko khí trong lành thoả sức đùa nhau. Thì ra trong công viên cũng có khá nhiều cặp đôi như ai kia, họ còn ko ngại thể hiện tình cảm ở chốn đông người ( ghê vãi). Tôi có chú ý đến một bác bảo vệ đang khiêng rất nhiều đồ đạc rất vất vả, nặng nề, mồ hôi nhễ nhại dù nhiệt độ ko nóng. Ấy vậy mà có hai người một trai một nữ ở ngay bên tay phải của bác thì vẫn đang hoạt động như thường. Bọn họ ko may mảy đến việc giúp đỡ bác bảo vệ. Trông vô cùng trướng mắt, tôi thủ thì với Long: " Chúng mình ra giúp bác bảo vệ kia đi ". Cậu ấy để hai tay ra sau gáy: " Chỉ chờ mỗi câu nói này của Thư ".
À được, Long của mình thay đổi từ khi nào thế biết giúp đỡ người khác mà ko cần phải nhắc nhở.
- Bác ơi để cháu giúp bác _ Long đến gần khiêng đỡ đồ giúp bác.
- Bác lên kia ngồi nghỉ và chơi với bạn cháu cho vui _ cậu ấy thản nhiên chỉ tay vào cặp nam nữ vừa nãy tôi nói đấy.
Bác bảo vệ chỉ biết cười trừ, xoa đầu ko nói gì cả. Còn hai kẻ kia thì cúi gằm mặt xấu hổ bỏ đi trong lặng lẽ.
Cho Long một tràng pháo tay, bình thường cậu ấy ít nói là vậy nhưng một khi đã mở miệng là nói đúng phóc. Sợ nhất là khi cậu ấy dùng lời nói để ám chí cái đứa ko may trong tầm ngắm của cậu ấy đó, mới tội làm sao! Vì vậy dù rất muốn nói nhưng Long luôn là đứa bị cả lớp dán băng dính vào mồm nhiều nhất.
Công nhận giúp người một phát là thấy vui và hạnh phúc hơn hẳn.
- Ăn kem ko, tớ mua cho _ để thưởng Long vụ vừa rồi, tôi quyết định hy sinh hầu bao.
- Ừm mua đi.
Khi tôi đang tiến về quán kem thì một tiếng " uỳnh " rõ to, rõ nét phát ra sau lưng tôi. Cái tính hiếu kì khiến tôi phải ngó lại thì......" OÁT TƠ PHẮC " _ Long đang bị một thằng con trai ăn mặc bảnh bao, tóc vuốt keo, đồng hồ Channel, giày Dior đấm một phát vào mồm làm bật cả máu.
Cả người tôi bỗng dưng chuyển thành cái xác ko hồn, nhiệt độ cơ thể bây giờ là âm độ C mất. Mà nguyên nhân chính là tên tội đồ kia, hắn dám....dám đấm Long.....đấm chảy cả máu.......sao hắn ta dám làm thế với Long, hắn coi tôi là cái gì, là bù nhìn chắc.
Tôi chạy vội ra đỡ Long dậy nhìn hắn ta bằng ánh mắt rực lửa khiến hắn bất giác lùi lại vài bước.
- ANH NGHĨ ANH ĐANG LÀM CÁI GÌ VẬY HẢ? _ tôi nhổm dậy đá song phi cước tặng cho hắn một phát đá thần thánh ngay giữa bụng. Chắc hắn sẽ ko bao giờ nghĩ một đứa con nhỏ bé, chân yếu tay mềm như tôi lại có sức mạnh công phá dữ dội làm hắn phải gục xuống ngay tại chỗ như vậy.