- Yêu thằng Hoàng Long là thật hay yêu chơi?
Quý hoá quá bố Hùng bận trăm công nghìn việc, thế mà lại có thời gian quan tâm chuyện yêu đương của con gái ( vui nhở).
- Thế bố nghĩ con yêu thật hay chơi? _ tôi cố tình hỏi vặn lại bố Hùng.
- Yêu chơi à?
- No no no _ bắt chước con mèo trong my talking tom, tôi khua tay trước mặt bố.
- Là yêu thật, yêu thật đó _ tôi nhắc lại lần nữa cho bố Hùng nghe ko nhỡ đâu ông bị lãng tai.
- Giả sử bố mẹ muốn con yêu người khác, con có đồng ý ko? _ dường bố tôi đang có bí mật gì thì phải.
- Bố bị hâm à, dĩ nhiên là ko được rồi _ nghe thấy câu nói của bố, tôi vội nhảy dựng lên phản đối.
- Thôi đi ông ơi, bây giờ đến cái tóc của thằng Long, nó cũng quý như vật báu trên đời _ mẹ tôi xuất hiện cùng với bộ váy đen thanh lịch sang trọng trên người.
- Mẹ có thôi đi ko à? _ tôi phát cáu vì mẹ mất.
- Mà bố mẹ định đi đâu?
- Đi có việc, con nít thì biết gì _ khiếp cả bố lẫn mẹ đồng thanh trả lời khiến tôi xa mạc lời.
- Thằng Trình Anh nhà cô ở lại đây đến tối được ko cháu? _ nếu cô Mai đã nói thế thì ai cháu dám đuổi cậu ta đi.
- Được ạ _ trả lời xong thì hai đôi mắt của bậc phụ huynh nhà tôi mới dịu nhẹ xuống.
- Bố mẹ đừng lo cho con _ Trình Anh cũng lên tiếng bảo bố mẹ cậu ta đừng lo lắng.
- Yên tâm, mẹ ko lo đâu vì có Thiên Thư rồi _ cô Mai nở nụ cười đầy ẩn ý nhìn tôi và Trình Anh.
Tiễn hai cặp vợ chồng ra đầu ngõ, sao lòng tôi lại mơn mớp vui mừng thế này. Chắc là do tí nữa sẽ được quậy tới bến hay sẽ được ngủ thoả thích. Nhưng do điều kiện ko cho phép và tên Trình Anh đang ở đây, cuối cùng tôi lựa chọn phương án thứ hai là đi ngủ. Trước khi đi ngủ, tôi lên tiếng dặn dò cậu ta cho đỡ phiền: " Thức ăn có hết trong tủ lạnh đó, đói thì tự lăn vào bếp mà ăn còn bây giờ tôi phải đi ngủ, đừng có mà quấy rầy tôi, ko là đừng mong được gặp Lâm Luti với gương mặt đẹp trai này ". Bỏ quách vào trong phòng, trèo lên cái giường yêu quý, đánh một giấc ngon lành đến chiều.
Về phía Trình Anh, cậu ta đang định đi thì bị nhắc nhở như vậy nên mất hứng mà ở lại. Huống hồ lại bị nhắc đến hai từ : " Lâm Luti ", thế là gom hết lửa giận vào trong lòng. Nào đâu tôi có biết bọn họ đang cãi nhau , tôi xin thề là tôi bị oan. Đứng trước cánh cửa gỗ, là nơi ngăn cách giữa tôi và cậu ta, Trình Anh có hơi nản lòng, buồn bã. Tại sao? Lý do ư? Tôi cũng chẳng biết nữa, có lẽ tôi ko giỏi trong chuyện về tâm lí đàn ông. Sờ tay vào cánh cửa mịn, vẫn còn thơm mùi gỗ, bất giác cậu ta mỉm cười một cách khó hiểu.
Chả là dù đã bị khoá ở trong nhưng cậu ta phát hiện nếu khoá ở ngoài thì đừng hòng mở được. Cho nên để trả thù chuyện vừa nãy, cậu ta nham hiểu chốt luôn cái chốt bên ngoài. Thành ra tôi bị nhốt luôn bên trong: " Để xem cậu thoát ra kiểu gì " _ ây gu người đâu mà độc ác quá vậy.