- Khổ thân xin thì cứ xin đi, mẹ cho tiền đi chơi cơ mà.
- Dạ _ dù rất sợ nhưng tôi vẫn phải giữ bình tĩnh.
- Cái Nhiên nói phải đóng tận 500k.
Mẹ vừa dứt lời, đầu tôi ong đến ngợp cả thở. Eo khiếp cái gì mà tận 500k, con mụ Nhiên điêu thì cũng phải vừa phải thôi chứ. Đằng này tôi xin 300k cũng thấy nhiều kinh rồi.
- Cầm lấy cho đủ tiền ăn chơi với bạn bè _ mẹ Thuỷ rút hẳn tờ tiền polime màu xanh biển mang mệnh giá lớn nhất đưa cho tôi mà ko hề biểu hiện tâm trạng xót xa.
- Nhưng mẹ ơi thế này ko ổn đâu.
Thú thật thà mẹ đưa cho tôi 300k còn hơn vì nếu vỡ lẽ thì hậu quả sẽ nhẹ nhàng. Ít ra chuyện sẽ ko đến tai phụ hoàng, nào là mới tí tuổi đầu đã biết nói dối, yêu đương, làm tóc.......
Cái lần tôi năn nỉ mẹ cho nuôi chó đấy, mặc tôi gào khóc, van xin khản cả cổ mẹ vẫn ko đồng ý vì nuôi chó rất bẩn. Nhất là khi những cái lông chó vương vải khắp nhà mà chỉ khổ người lau nhà. Nhưng lúc đó mẹ đâu biết mục đích thực sự của tôi chính là " những sợi lông chó " màu vàng sáng lấp lánh như ánh pha lê huyền ảo. Tôi tính trả thù thằng Hào ghẻ vì tội suốt ngày trêu tôi là " Thư mập ú ", " Thư béo ", đau khổ nhất vẫn là biệt danh " Thư móng cái ". Cái biệt danh chẳng thể yêu nổi đó theo tôi suốt năm tháng. Công nhận bị nói riết rồi cũng quen, càng bị trêu tôi càng ăn nhiều đến nỗi bị strees nặng. Mà thằng Hào ghẻ dị ứng nặng với lông chó nhất là lông màu vàng óng. Tôi ko dám sang nhà hàng xóm xin lông chó vì sợ sẽ bị nói là con nhóc quái dị. Hàng xóm nhà tôi phải gọi là cực kỳ nhiều chuyện, tán đông tán tây, trên trời dưới bể.
Rồi mợ tôi sinh em bé, đến thăm em bé làm tôi liên tưởng tới con cún đáng yêu và dễ thương kinh khủng. Bỗng nhiên trong đầu tôi nảy ra ý định ko thể ngu hơn.
- Mợ ơi sinh cho con một con cún nhé _ thật may tôi thì thầm vào tai mợ ko là ăn no đòn từ mẫu hậu ở đằng sau lưng.
Nghe xong mợ cười trừ vì câu hỏi quá sức là ngớ ngẩn của cô cháu gái.