Quần áo đẹp đẽ lúc nãy của cậu ta đã bị lem luốc hết cả lên, mặt cũng đinh than mới chết chứ. Ẹo ôi cậu bé lọ lem phiên bản Việt xuất hiện rồi kìa. Liếc nhìn cậu ta xong, tôi cúi đầu xuống nhìn lại mình thì " oh my god ". Máu từ từ cánh tay phải của tôi bắt đầu chảy xuống bộ váy mà tôi thích nhất. Tiếc quá! Đã thế bố phải cho thằng cha mất dạy kia một bài học nhớ đời thì mới hả giận.
- Thì sao? _ tôi trả lời tỉnh bê nhìn biểu cảm " khô lời " của cậu ta.
- Tôi nghiêm túc với cậu đấy.
- Ờ, thì tôi cũng vậy mà. Tôi ko có tiền và cũng sẽ " never " trả tiền cho cậu _ tôi cố tình nhấn mạnh từ never.
- Rốt cuộc thì cậu có trả ko? Hay để tôi báo về cho gia đình cậu. Đưa số đt của bố mẹ cậu đây _ cậu ta lôi con iphone 6s plus sáng chói ra rồi giằng lấy tay phải của tôi ( đau muốn chết a).
- Cậu bị chảy máu ở tay _ thế đấy sau khi lôi bằng được tay con gái nhà người ta ra thì cậu ta vô cùng bối rối khi nhìn thấy tay tôi chảy máu.
- Ko cần cậu nói, buông ra _ vô cùng tức giận với hành động của cậu ta, tôi quyết ko nương chân.
" YA ~~~~~ ", một tiếng hét chói tai vang động trời kèm theo phía sau là động từ mạnh " Phập ". Sau cùng là tiếng hét đau đớn của tên con trai thoạt nhìn thì cường tráng, khoẻ mạnh nhưng thật ra lại yếu như thỏ đế. Bởi vì tôi đã ko nương chân khi dùng lực đá thật mạnh vào chân phải của cậu ta ( trả thù cho tay phải của tôi). Trả thù xong tôi hôn gió, ko quên chào tạm biệt cậu ta bằng nụ hôn rực rỡ. Tuy nhiên cậu ta đâu còn tâm trạng để thưởng thức cái đẹp nữa đâu mà vấn đề nghiêm trọng hơn là cái chân cậu ta có đi nổi hay ko.
Đám cưới của cô ruột ko chỉ mời người thân trong gia đình, bạn bè, hàng xóm mà còn mời thêm một người bạn được coi là có tầm ảnh hưởng vô cùng lớn của gia đình cô ruột. Chính họ đã giúp gia đình cô làm ăn phát đạt, cuộc sống hạnh phúc như ngày nay. Cho nên cô đã tới tận nhà để mời gia đình họ, chính là gia đình của cậu ta. Sau này tôi mới biết ngoài cái tên " cậu ta " thì tên í cũng có cái tên vô cùng hay và đẹp " Trình Quân Anh ", tên thường gọi là " Trình Anh ".