"Có phải hơi muộn quá không?" Khương Diệc Xu hỏi. "Không đâu, vừa vặn." Trần Giang Hà cười trả lời. "Ồ, vậy tớ chờ cậu." Khương Diệc Xu trước sau như một nghe lời. "Gọi một tiếng anh đi." "Anh." "Hôn một cái." Khương Diệc Xu bên kia không phản ứng. Trần Giang Hà biết cô thẹn thùng, nhưng càng như vậy, anh lại càng muốn đùa giỡn. Cách điện thoại, dường như Trần Giang Hà cũng có thể cảm nhận được tiếng tim đập nhanh bang bang của cô, còn có bộ dạng thẹn thùng cúi đầu, hai má...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.