Tiếc là người tính không bằng trời tính, từ lúc ra khỏi rạp chiếu phim, ngoài trời đang đổ mưa như trút nước. Khương Diệc Xu chỉ vào chiếc taxi đậu trước rạp chiếu phim đang chờ mời khách, nói: “Chúng ta bắt xe trở về thôi được không?” “Được.” Trần Giang Hà gật đầu. Trong lòng Trần Giang Hà biết rõ Khương Diệc Xu có chút sợ cùng anh qua đêm ở bên ngoài, tự nhiên cũng không muốn cố ép, sau đó một mình trở lại trường. “Con mẹ nó, ông trời già ông đây là có ý...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.