Nghe vậy, Trần Giang Hà lại trợn mắt há mồm mà nhìn Từ Chỉ Tích, anh đau lòng nói: "Cô họ Từ, mà sao không có lòng nhân từ gì cả." “Hừ.” Từ Chỉ Tích nhẹ nhàng hừ một tiếng, nhỏ giọng nói vào tai anh: “Bị ngực che rồi nên anh không thấy được.” "Này, em hư hỏng từ lúc nào vậy?" Trần Giang Hà bất ngờ nhìn cô, đưa tay ra: "Thân là giáo viên nhân dân, em hư hỏng như vậy thật sao, mau để anh sờ lòng nhân từ của em nào." "Tên khốn này..." Từ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.