"Cậu nhìn trúng người ta thì có ích lợi gì, sau này khi Tam ca chơi mệt, cậu đỡ eo giúp hay gì?" Một gáo nước lạnh của Vương Viễn Bằng làm cho Tôn Thiên lạnh thấu tim. "Chậc." Tôn Thiên nghẹn lời, nhưng mà anh ta cũng không biết phải nên phản bác như thế nào. Bỗng nhiên, đôi mắt Vương Viễn Bằng sáng lên, đưa tay chỉ vào một mỹ nữ đang che dù đi tới, kích động nói: "Ai ai ai, cô gái kia đẹp quá. Trông hơi quen, hình như là nữ phát thanh viên ngồi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.