“Nhắm mắt lại.” Trần Giang Hà áp sát lại, dịu dàng dùng tay phải đẩy sợi tóc che lấp sườn mặt của cô. “Ừm.” Khương Diệc Xu nhẹ nhàng ừm một tiếng, nghe lời nhắm mắt lại, lông mi dài chớp chớp, rốt cuộc vẫn khó áp chế được sự khẩn trương trong lòng. “Thật đẹp.” Trần Giang Hà nói nhỏ một câu, sau đó lại gần hôn một cái, ngoài ý muốn không được voi đòi tiên như mọi lần. Thật lâu sau, Khương Diệc Xu mở mắt ra nhìn Trần Giang Hà gần trong gang tấc, đôi má...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.