Mục lục
Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Như bị một thùng nước lạnh đổ trêи đầu, thần trí ta lập tức thanh tỉnh trở lại, lúc này mới phát hiện, cánh tay vốn chống đẩy hắn ra lại biến thành nắm lấy vạt áo của hắn, động tác này khiến ta ngượng tới đỏ mặt.
Ta vội vàng buông tay, lại không cẩn thận đụng vào cánh cửa phía sau, phát ra âm thanh leng keng.
Dương Vân Huy ở bên ngoài cửa dừng bước, gọi: "Tam ca?"
Bùi Nguyên Hạo cúi đầu nhìn ta, ánh mắt trong một khắc này đã khôi phục vẻ bình tĩnh.

Hắn lạnh giọng: "Vào đi."
Dương Vân Huy đẩy cửa tiến vào, không khí trong phòng hơi lạnh, nhưng hắn nhìn Bùi Nguyên Hạo, lại nhìn ta đứng một góc với hai tai ửng đỏ, trong lòng dường như cũng biết vừa rồi phát sinh chuyện gì.
Không chờ hắn lên tiếng, Bùi Nguyên Hạo liền hỏi: "Đồ vậy đâu?"
"Ở đây, là quản sự Dịch Lộ tự mình đưa tới."
"Vậy sao?"
Bùi Nguyên Hạo duỗi tay nhận lấy, mở đồ vật ra, bên trong là một tờ giấy bình thường, bên trêи chỉ viết đơn giản bốn chữ:
Mong quân về sớm.
Dương Kim Kiều ngàn dặm xa xôi đưa đồ chỉ gửi bốn chữ này?

Ta ở bên cạnh đưa mắt nhìn, trong lòng không khỏi cảm thấy nghi hoặc, mà Bùi Nguyên Hạo và Dương Vân Huy nhìn bốn chữ này xong đều trầm mặc.

Hai người nhìn nhau, ánh mắt như thầm giao lưu gì đó.
Cho dù bọn họ không nói, ta cũng mơ hồ đoán được, chắc chắn đã xảy ra chuyện.
Nghĩ nghĩ, ta định lặng lẽ rời đi, nhưng vừa xoay người, lại nghe thanh âm của Bùi Nguyên Hạo truyền tới: "Đệ lui xuống chuẩn bị đi."
"Vâng."
Dương Vân Huy gật đầu xoay người ra ngoài, thời điểm đi ngang liền nhìn ta một cái, ánh mắt có chút phức tạp.

Nhưng ta còn chưa kịp hiểu, Bùi Nguyên Hạo phía sau lại đột nhiên ra lệnh: "Châm trà."
Xem ra hắn không định để ta rời đi.
Không còn cách nào khác, ta chỉ có thể cắn môi, xoay người cầm ấm nước đi pha trà cho hắn, lúc quay trở lại, ta phát hiện hắn đã lấy ra một tờ giấy khác, hai tay cầm chặt, nhíu mày quan sát.
Ta nhẹ bước đi qua: "Điện hạ, mời dùng trà."
Trải qua chuyện vừa rồi, ta hơi sợ hãi tiếp xúc gần với hắn, mà lúc này hắn dường như đã hoàn toàn biến thành người khác, không hề chú ý tới ta.


Mà thời điểm buông ly trà, ánh mắt ta không tự chủ nhìn tờ giấy hắn đang cầm.
Ấn tỉ đỏ tươi đập vào mắt, chữ viết có vài phần quen thuộc.
Đó là...!Mật chiếu của Hoàng Thượng?
Ở trong cung mấy năm, đặc biệt là làm việc trong Tàng Các, ta cũng biết một số việc vặt trong cung.

Thánh chỉ của Hoàng Thượng thường được viết ở Ngự thư phòng, có đôi khi Hoàng Thượng căn bản không cần viết, chỉ cần trực tiếp đóng ấn tỉ là được.

Nhưng riêng với mật chiếu lại là Hoàng Thượng tự tay viết, cách đóng ấn tỉ bên trêи lại càng đặc biệt.
Mà mật chiếu như vậy, thông thường đều là đại sự quan trọng của đất nước.
Chỉ một cái liếc mắt, lòng ta như sấm sét đánh qua, bàn tay cầm ly trà run lên, thiếu chút đã để rơi ngã.
Bùi Nguyên Hạo lập tức quay đầu, dùng cặp mắt sắc bén như lưỡi đao như ta.
Sắc mặt ta trắng bệch, vội vàng quỳ xuống, cúi đầu: "Nô tỳ biết tội."
"Ta nói ngươi có tội sao?"
Nghe hắn hỏi chuyện, ta liền lẳng lặng nhìn hắn, sau đó lại cẩn thận cúi đầu.

Hắn chậm rãi đặt hai tờ giấy sang một bên duỗi tay kéo ta đứng lên, nhìn ta hỏi: "Ngươi nhìn được chữ viết trêи mật chiếu sao?"
Ta gật đầu..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK