Mục lục
Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Một đêm vô cùng ngọt ngào, lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí ta cơ hồ cảm thấy bản thân vừa trải qua mộng đẹp, thời điểm tỉnh lại, khóe miệng còn treo ý cười ngọt ngào, chỉ là lại nhớ không rõ, trong mộng rốt cuộc có bao nhiêu tư vị vui sướиɠ.
Lúc ta mở mắt, trời đã sáng, mà người bên cạnh sớm đã không biết đi nơi nào.
Ta từ từ ngồi dậy, chăn mỏng trêи người liền trượt xuống.
Đêm qua một trận dây dưa, quần áo nửa cởi lộ ra khối da thịt, hiện tại trêи người còn dấu vết hồng phấn, ta xấu hổ tới mặt đỏ bừng, vội vàng mặc y phục vào, mãi tới khi chải đầu nhìn chính mình trong gương, khuôn mặt vẫn ửng đỏ.
Nhưng tâm ta lại loạn.
Đêm qua ta không biết nếu không nói câu đó kết quả sẽ thế nào, cũng không biết nếu Bùi Nguyên Hạo thật sự không buông tay, kết quả sẽ thế nào.

Lý trí không thể khống chế được ta, vừa nhìn thấy hắn, đầu ngón tay ta liền run lên, thời điểm hắn hôn ta, máu trong người liền sẽ sôi trào.
Cảm giác này rõ ràng là thống khổ, nhưng rồi lại nói không ra lời mâu thuẫn.
Thật giống hiện tại, muốn gặp hắn, nhưng lại sợ hắn.

Ở trong phòng ngây ngốc không biết bao lâu, ta rốt cuộc mới ra ngoài, lại phát hiện có chút không thích hợp, người nội viện đi đâu hết rồi?

Ta vội vàng ra ngoài.

Sau khi Hồng Văn Toàn bị bắt, trong châu phủ không còn người quen thuộc.

Ta tìm trong viện nửa ngày, rốt cuộc cũng thấy trước phòng nghị sự có người canh giữ, không khí bên trong tựa hồ vô cùng căng thẳng.

Ta xuyên qua hành lang gấp khúc, nhẹ nhàng đi qua.
Vừa qua cổng vòm, ta liền bắt gặp Dương Vân Huy từ bên trong đi ra, sắc mặt rất tệ.

Hắn vừa thấy ta, khóe miệng liền cong lên ý cười hài hước.
Hắn đi tới, hỏi: "Dậy rồi?"
Chỉ hai chữ nhưng ta biết hắn có ý gì, trong cung hoàng tử một khi lâm hạnh cung nữ đều sẽ ghi chép lại, đồng thời cũng có trưởng quan nội vụ tới ban thưởng.


Hai chữ này rõ ràng là trêu đùa! Đêm qua ta ở trong phòng Bùi Nguyên Hạo, chỉ cần không phải kẻ ngốc ai cũng biết chuyện gì đã phát sinh.
Ta cắn môi, không tiếp lời, chỉ hỏi: "Điện hạ ở đó sao?"
"Ừ."
"Xảy ra chuyện gì?"
"Điện hạ triệu tập thương nhân trữ lương trong thành Dương Châu, mượn lương của bọn họ."
"Mượn lương?"
Hai chữ này từ miệng người hoàng gia nói ra thật khiến người không kịp thích ứng, nhưng sự thật là vậy, quan phủ không có lương thảo, chuyện hỏi mượn cường hào phú thương cũng không phải chưa từng có tiền lệ, có điều, bọn họ không phải người thiện lương, muốn mượn đương nhiên không dễ dàng gì.

Ta nhẹ giọng hỏi: "Mượn được rồi sao?"
Ánh mắt Dương Vân Huy trầm xuống, nhưng vẫn mỉm cười: "Vì sao ngươi không đi nghe ngóng một chút?"
Ta nhìn hắn, thấy hắn cũng không giống đùa giỡn, vì vậy thật sự qua kia.

Cách cửa còn năm sáu bước, ta liền nghe tiếng người ồn ào, tựa như Bùi Nguyên Hạo vừa nói xong, mọi người đang sôi nổi nghị luận.
Từ góc cửa, ta thấy Bùi Nguyên Hạo ngồi ở chính viện, lạnh lùng nhìn đám thương nhân bên dưới, đa phần đều là đám tai to mặt lớn, cặp mắt không to nhưng lại phát quang, vừa nhìn liền biết tất cả đều giảo hoạt khôn khéo.
Bọn họ ghé tai nhau nói gì đó, biểu hiện rất cẩu thả, tựa hồ không nghe vào tai lời Bùi Nguyên Hạo nói..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK