Vừa nhấc đầu đã nhìn thấy có người đứng trước mặt, nhìn vào tay ta.
Đây là một nam tử trẻ tuổi, thoạt nhìn nhỏ tuổi hơn ta, đại khái là mười mấy tuổi. Gương mặt tuấn lãng còn mang theo nét trẻ con, đôi mắt tròn tròn như hổ nhưng ánh mắt lại sạch sẽ đơn thuần.
Thượng Dương cung không thể so với nội viện của hoàng cung, tuy cho phép nam tử bên ngoài ra vào, nhưng... Cũng không cho phép một người không chút cố kỵ nói chuyện với cung nữ như vậy.
Ta nhất thời không kịp phản ứng, hắn đã tới trước mặt ta, duỗi tay bắt lấy cổ tay của ta: "Ngươi bị thương không nhẹ đâu, để ta xem."
Ta vội rụt tay về: "Ngươi là ai?"
"Hả?" Hắn nhìn ta, chớp chớp đôi mắt: "Ngươi không biết ta?"
"..." Ta đánh giá hắn trên dưới một phen, trẻ tuổi như vậy, lại không hiểu biết quy củ, chẳng lẽ là người mới tới. Nhìn hắn một thân y phục đơn giản, hay là..."
"Ngươi là... Tùy hỗ của điện hạ?"
Hắn nhìn ta hồi lâu, cười cười: "Đúng vậy. Còn ngươi, ngươi là ai? Sao trước giờ chưa từng thấy ngươi vậy?"
Quả nhiên là tùy hỗ mới tới Thượng Dương cung, ta cũng mới đến không lâu, khó trách chưa từng gặp mặt. Ta khẽ gật đầu một cái, tỏ vẻ chào hỏi, mới nói: "Ta là tỳ nữ hầu hạ Ánh Tuyết phu nhân."
Nói xong, ta xoay người tỏ ý phải đi, hắn chạy lên trước ngăn cản: "A, ngươi đừng đi! Để ta xem vết thương của ngươi đã."
Ta kinh ngạc với hành động lỗ mãng của hắn, nhưng người này thoạt nhìn không xấu, lại còn vô cùng nhiệt tình.
Ta quay đầu nhìn xung quanh, may mà nơi đây không có ai, liền thấp giọng: "Ngươi là người mới tới, đừng có không biết quy củ như vậy. Trong cung không cho phép nam tử tùy tiện nói chuyện với cung nữ, nếu để quản sự thấy, cẩn thận coi chừng bị phạt. Sau này đừng như vậy nữa."
Hắn sửng sốt, cặp mắt kia lộ rõ ý cười, ngoan ngoãn gật đầu: "Được, ta nghe ngươi."
Ta cũng nhẹ nhàng gật đầu, đang muốn rời đi lại nghe hắn nói: "Chỉ là vết thương của ngươi, để ta xem."
Nói xong, hắn liền bắt lấy cổ tay của ta.
Người này? Lòng ta lập tức nổi giận, trong cung tùy tiện nói chuyện đã không được, hắn còn tự nhiên nắm lấy tay ta như vậy. Ta giãy giụa muốn rút tay về, nhưng hắn lại cầm chặt không bỏ, cúi đầu nhìn vết thương sưng đỏ của ta, nói: "Ngươi đừng nhúc nhích, vết thương này nhất định phải dùng thuốc, nếu không sẽ để lại sẹo."
Cái gì?
Ta sửng sốt, thấy hắn rút ra cây trâm bạc đâm thủng bọt nước trên tay, sau đó lấy hộp thuốc mỡ từ lòng ngực ra, cẩn thận đổ lên trên. Toàn bộ quá trình đều diễn ra một mạch, vô cùng thuần thục.
Nơi đó truyền tới từng trận mát lạnh, nhưng so với nóng rát thì khá hơn nhiều.
Ta kinh ngạc nhìn hắn, lại thấy hắn lấy ra một chiếc khăn tay, một mặt giúp ta băng bó, một mặt lo lắng nói: "Tay nữ tử các ngươi trắng đẹp như vậy, nếu để lại sẹo thì rất đáng tiếc."