Mọi suy nghĩ của tôi lập tức trở nên hỗn loạn, mà trong sự hỗn loạn ấy, lời Lưu Nghị từng nói lại vang lên rất rõ bên tai...
Thật ra trong nhà ngoại trừ ta và xá muội vẫn còn một hài tử... Trước đây gia phụ rơi vào cảnh khốn cùng... Đã phó thác tam đệ cho một đôi phu phụ...
Lưu Tam Nhi cũng được phụ thân mình phó thác cho Lưu đại ma, chẳng lẽ... Chẳng lẽ Lưu Tam nhi là hài tử của Lưu Thế Chu đại nhân, đệ đệ của Lưu Nghị và Lưu chiêu nghi?
Ta run rẩy hỏi: "Đại ma, người đọc sách họ Lưu kia tên gì, người còn nhớ không?"
"Ta không nhớ lắm, chỉ nhớ ông ấy còn một nhi một nữ, đại nhi tử rất thông minh, nhị nữ nhi vô cùng xinh đẹp, vừa nhìn là biết tương lai có phúc." Lưu đại ma nhàn nhạt nói.
"Vậy khi người đó phó thác Lưu Tam Nhi cho hai người có nói gì không?"
"Lúc cha nó đi đã cho chúng ta một số tiền, nhờ chúng ta đối xử tốt với nó. Sau này Tam Nhi lớn lên một chút, chúng ta liền dùng số tiền đó cho nó đến tư thục đọc sách. Nhìn cha ruột nó là người đọc sách, chúng ta không đành lòng để nó mù chữ như chúng ta."
"..."
"Tam Nhi rất thông minh, học hành cũng rất cố găng, trường tư thục đó có mười mấy hài tử, nó là người được tiên sinh thích nhất. Đáng tiếc không thể cho nó học hết, trong nhà quá nghèo, nó cũng không có ý kiến, ngoan ngoãn theo cha mình xuống sông học đánh cá, sau này lớn hơn một chút, tự nó đến Dương Châu tìm việc làm, kiếm tiền trợ cấp cho chúng ta."
"Vậy..." Ta chần chờ, "Lưu đại ca biết việc này không?"
Lưu đại ma khẽ cười: "Hài tử lớn rồi, có gì mà không thể nói chứ! Việc đó còn là thân thế của nó, ta sớm đã nói cho nó biết rồi, nhưng hài tử này hiếu thuận, không vội đi tìm cha mình, chỉ nói chúng ta nuôi nấng nó, chúng ta là phụ mẫu thân sinh của nó, nó nhất định phải hầu hạ chúng ta đến già. Tam Nhi hiếu thuận như vậy nhất định sẽ chiếu cố con và hài tử này thật tốt."
Ta đã khiếp đảm đến quên mất chuyện của mình, trong đầu toàn là chuyện của Lưu Tam Nhi. Nếu ta đoán không sai, hắn chính là con của Lưu Thế Chu, đệ đệ của Lưu chiêu nghi! Không ngờ tr3n thế gian lại có chuyện trùng hợp như vậy, trước khi chết Lưu Nghi còn nhớ mong đệ đệ mình, hắn và phụ thân hai đời cúc cung tận tụy vì người phương nam đến chết mới thôi cũng vì để người thân thất lạc bên ngoài có cuộc sống tốt hơn.
Bây giờ, ta thế mà gặp được hắn!
Cảm giác tay ta đang run rẩy, Lưu đại ma tưởng ta còn lo, nhẹ giọng: "Hài tử, không phải bác gái nói khó nghe. Nữ nhân chúng ta không ai muốn gặp chuyện như vậy, nhưng nếu đã gặp, chúng ta cũng đừng tự chà đạp mình nữa, ông trời không thương thì chúng ta phải tự thương lấy chính mình!"
"..." Ta im lặng nhìn bà.
"Gả cho nam nhân yêu mình, sống thanh thản ổn định cả đời, chẳng lẽ không tốt hơn việc bản thân cứ chịu khổ mãi sao?"
Hôm nay Lưu đại ma nói rất nhiều, thậm chí còn nhiều hơn một tháng từ lúc ta đến cho tới nay, lúc sau thấy bà thở hổn hển, ta vội đỡ bà nằm xuống, lúc này sắc trời cũng không còn sớm.
Mượn sắc cam hồng của ánh hoàng hôn, ta đến bên bàn, chậm rãi mở tay nải hôm nay lấy từ phường thêu về.
Công việc lần này rất ít, chỉ có một kiện, nhưng tiền công được hứa nhiều hơn trước rất nhiều.
Ta lấy khăn tay màu trắng ra, gỡ rối chỉ, tưởng tượng một chút rồi bắt đầu thêu thùa. Từng mũi kim đi xuống, tr3n khăn tay màu trắng dần xuất hiện hình ảnh lá phong sống động.
Lá phong rất đẹp, còn đẹp hơn hoa, nhưng vẻ đẹp kiều diễm như vậy chỉ xuất hiện vào mùa đông hiu quạnh.
Mỗi năm mỗi lần phong đỏ, không biết lại bao nhiêu người bạc đầu.
Ta thêu xong một bụi lá phong, cẩn thận nhìn ngắm, vẫn chưa đến thu, nhưng bản thân lại ma xui quỷ khiến thêu bên cạnh một câu thơ:
Tối thị thu phong quản nhàn sự, hồng tha nhân diệp bạch nhân đầu.
Thêu xong mũi kim cuối cùng, sắc trời đã hoàn toàn tối, ta ngẩng đầu nhìn ngoài cửa, không trung nơi xa vẫn còn chút ánh hồng nhàn nhạt, xung quanh đã có tiếng côn trùng kêu vang, lúc này không phải thời điểm bắt cá, sao Lưu Tam Nhi còn chưa về?
Ta không khỏi lo lắng, lệnh cấm đánh bắt cá còn chưa bỏ, hắn cứ xuống sông như vậy, lỡ xảy ra chuyện thì không ổn.
Vì thế ta buông việc may vá xuống, ra ngoài tìm hắn.
Gần thôn Cát Tường có một con sông lớn, sóng nước lấp lánh không ngừng theo gió phản chiếu ánh trăng, đẹp đến mức khiến người ta không thở nổi. Tới nơi này lâu như vậy, đây hình như là lần đầu tiên ta ra ngoài vào ban đêm, nghe tiếng nước róc rách gần đó, dưới chân có tiếng xào xạc, vừa cúi đầu liền thấy vô số đom đóm từ bụi cỏ bên cạnh nhảy múa trong trời đêm.
Đẹp quá!
Tôi theo ánh trăng men theo con đường nhỏ, thấy Lưu Tam Nhi đang ngồi xổm ở bên đường, sọt cá bên cạnh còn ở trong nước.
Hắn đang làm gì vậy?
Ta nhẹ nhàng đi qua, gọi: "Lưu Tam Nhi?"
Vừa nghe giọng ta, hắn lập tức bật dậy, quay đầu: "Sao lại ra đây?"
"Ngươi trễ như vậy còn chưa về, ta lo cho ngươi."
"Ta ra đây bắt cá thôi. Còn cô nương, trễ thế này còn ra ngoài, lỡ bất cẩn té ngã thì phải làm sao?"
Hắn vừa nói vừa duỗi tay đỡ ta, muốn đưa ta về, ta phát hiện tay còn lại của hắn cứ giấu sau lưng, không khỏi nghi ngờ, thử thăm hỏi: "Ngươi đang giấu gì đấy?"
"Không, không có gì."
"Không có gì thì cho ta xem đi."
"Đừng xem..."
Hắn vội tránh đi, vô tình để ta nhìn thấy chỗ hắn vừa ngồi xổm, tr3n mặt đất có rất nhiều chữ hắn dùng nhánh cây viết ra.
"Ngươi đang..."
Thấy không che giấu được nữa, hắn thở dài, xấu hổ đưa tay kia ra, thì ra là một cuốn sách đã rất cũ.
Ta cứng đờ: "Ngươi... Ngươi đang xem sách?"
"Ừ."
"Tại sao chứ?"
Hắn nhìn ta, ngượng ngùng gãi ót: "Ta thấy cô nương viết thư giúp người ta, viết rất hay, cho nên..."
Hắn càng nói càng lộ vẻ xấu hổ, ta lập tức hiểu ra mọi việc.
"Không phải ngươi từng học ở tư thục sao?"
"Ta sắp quên hết những gì học rồi..."
Ta không nhịn được mà bật cười: "Cho nên buổi tối ra đây lén học à?"
Hắn càng xấu hổ: "Ta đã hỏi mua giấy bút nhà lão tú tài kia, đúng lúc nhà ông ấy còn giữ vài cuốn sách, hơn nữa nhi nữ của ông ấy cũng không dùng đến, định mang đi đốt, còn không bằng cho ta." Nói tới đây hắn lẩm bẩm, "Chỉ có năm văn tiền đã bán cho ta một bó."
Xem ra hắn đang bất bình thay mấy cuốn sách đó. Ta nhịn cười duỗi tay: "Cho ta xem sách ngươi đang đọc đi."
Hắn đưa cho ta, mượn ánh trăng đọc, thì ra là một cuốn thơ cổ.
Ta cười hỏi: "Đọc hiểu không?"
Hắn lắc đầu: "Không có tiên sinh giảng, không hiểu gì cả."
Đúng rồi, ta quên mất, trước đây ở tư thục hắn chỉ học những chữ cơ bản, nhiều lắm chỉ có thể nói là nắm được cơ sở thôi.
Nhưng nhìn những chữ khá khó ở dưới đất, ta không khỏi hoảng hốt. Học như vậy rất khó, hơn nữa phải nỗ lực hơn người bình thường, nhưng hắn lại không hề nói với ta, chỉ lặng lẽ học một mình.
Ta đã gặp rất nhiều người xuất sắc, nhưng có ý chỉ mạnh mẽ chỉ có vài người.
Nam nhân trước mắt cơm còn không đủ để ăn lại là một trong số đó!
Không biết tại sao hốc mắt ta lại nóng lên, vội che giấu giống như hắn, cầm nhánh cây kia, nói: "Ngươi muốn học sao? Ta viết cho ngươi xem."
Dứt lời, ta viết hai câu thơ mình vừa thêu.
Tuy Lưu Tam Nhi luôn nỗ lực học viết chữ nhưng dù sao cũng không có ai dạy, tiến bộ rất chậm, nhìn chữ ta viết như lọt vào sương mù: "Tối... Thị thu phong... Quản nhàn sự... Hồng tha... Nhân diệp... Bạch nhân đầu?" Hắn cố gắng đọc hết, nhíu mày suy nghĩ một lát, hỏi ta, "Khinh Doanh, hai câu thơ có nghĩa là gì?"
"Tối thị thu phong quản nhàn sự, hồng tha nhân diệp bạch nhân đầu." Ta nhẹ giọng đọc lại, đối diện với đôi mắt của hắn, trong bóng đêm, chúng sáng như hai viên diệu thạch khiến người ta không thể rời mắt.
Lúc này, ánh mắt ta hướng về phía cánh tay hắn, vết thương ở đó đã khỏi nhưng vẫn để lại một vết sẹo dữ tợn, chỉ nhìn vết sẹo kia cũng có thể cảm nhận đau đớn khi đó hắn phải chịu.
Mà ta đương nhiên sẽ không quên hắn vì sao lại bị thương.
Nghĩ vậy, ta mỉm cười: "Ngươi đừng học hai câu này. Ta dạy ngươi bài thơ khác." Nói xong, không đợi hắn hỏi tiếp, ta xóa hai câu thơ kia, viết bài khác.
Hắn đứng bên cạnh, thì thầm đọc theo: "Trắc trắc khinh hàn tiễn tiễn phong, hạnh hoa phiêu tuyết tiểu đào hồng, dạ thâm tà đáp thu thiên tác, lâu các mông lông tế vũ trung." Đọc xong, hắn nhíu mày, "Bài thơ này..."
"Sao hả?"
Hắn trầm mặc mấy giây, thấy ta đứng dậy, cười nói: "Rất đẹp."
"..."
Ta đương nhiên biết ý của hắn.
Cho dù hắn học được không nhiều nhưng từng đến trường, tốt xấu gì cũng có thể đọc hiểu bài thơ này chỉ đơn thuần miêu tả vẻ phong hoa tuyết nguyệt.
Hắn nghĩ nghĩ, lại nói: "Nhưng ta vẫn thích bài thơ khi nãy hơn."
Ta khẽ cười: "Có điều ngươi không nên thích."
"Tại sao chứ?"
"Bởi vì học càng nhiều sẽ nghĩ càng nhiều, nghĩ càng nhiều thì sẽ làm càng nhiều, làm càng nhiều thì sai càng nhiều, sai càng nhiều thì càng đau khổ."
Nhìn gương mặt tái nhợt của ta, hắn dường như hiểu được gì đó, lại như càng nghi ngờ.
"Có rất nhiều thời điểm chỉ vì ngươi đi lo chuyện bao đồng, cuối cùng lại khiến bản thân đau khổ. Nếu ngay từ đầu không nghĩ nhiều, chỉ lo cho bản thân mình, không phải tốt hơn sao?"
Nói tới đây, ta mỉm cười, ý bảo hắn về nhà.
Nhưng ngay lúc ta xoay người, hắn ở phía sau nói: "Ta lại cảm thấy không phải như vậy."
"..." Ta quay đầu nhìn hắn.
Hắn đứng yên ở đó, gằn từng chữ: "Có đôi khi dù là việc bao đồng cũng phải làm. Chỉ cần việc đó có thể giúp đỡ được nhiều người, chịu chút khổ đau có là gì?"
Ta ngây ngốc nhìn hắn.
Hắn tươi cười: "Giúp đỡ mọi người không phải việc xấu."
Hắn đứng sừng sững ở đó với thân hình cường tráng như vậy, nhưng ta lại mơ hồ nhìn thấy một người ốm yếu khác, là Lưu Nghị đại nhân toàn tâm toàn ý vì bá tánh phương nam cho dù bị thích khách gây thương tích trước khi chết cũng thay đổi ước nguyện ban đầu, tuy bệnh tình nguy kịch nhưng tinh thần vẫn như một người khổng lồ, đứng vững không ngã.
Hắn không hổ là người của Lưu gia!
Vành mắt ta đỏ lên.
Hắn thấy ta trở nên khác thường, vội đi tới nắm lấy cánh tay ta: "Khinh Doanh, cô nương sao vậy?"
"Không, không có gì." Ta xoa xoa hốc mắt, "Ta chỉ đang tiếc nuối."
"Hả? Tiếc nuối cái gì?"
Ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt sáng như sao trời của hắn, mỉm cười: "Không có gì. Chúng ta mau về thôi, nếu không bá mẫu sẽ lo lắng."
Hắn vẫn còn nghi ngờ, nhưng thấy ta đã xoay người rời đi, hắn không hỏi nữa, xách sọt cá đuổi theo sóng vai cùng ta về nhà, suốt chặng đường không ai nói gì.
Sáng sớm tinh mơ hôm sau ta đã thức dậy, đem mấy con cá hôm qua hắn bắt được đi nấu nồi canh. Lưu Tam Nhi ngửi thấy mùi thơm chạy xuống bếp, thấy canh đang sôi sùng sục, cười nói: "Thơm quá!"
Ta vừa khuấy canh vừa cười bảo: "Mau đi rửa mặt đi, xong rồi qua ăn."
"Ừ."
Hắn gật đầu, vội chạy đi rửa mặt, sau đó lại như cơn gió phóng về.
Ta múc chén canh nóng đưa cho hắn: "Mau ăn đi, ăn xong ra ngoài giúp ta một chuyến."
"Đi đâu?"
"Hôm qua ta nhận việc ở phường thêu, nhưng giờ sức khỏe ta không tốt, không thể lại đi đường xa như vậy. Ngươi giúp ta đi giao đồ cho lão bản kia rồi lấy tiền công về."
Hắn nghe vậy, lập tức hỏi: "Cô nương lại thức đêm? Cứ thế không tốt cho sức khỏe đâu."
Ta bật cười: "Không có thức đêm, chỉ thêu mấy đường kim thôi."
Thật sự là không thức đêm, chủ nhân của khăn tay kia không có yêu cầu về màu sắc và hoa văn, cho nên ta tùy ý thêu một bụi lá phong và hai câu thơ cổ, rất nhanh đã hoàn thành.
Lưu Tam Nhi nghiêm túc nói: "Khinh Doanh, cô nương đừng tiếp tục làm công việc này nữa. Hiện giờ cô nương phải nghỉ ngơi cho tốt. Chuyện khác ta sẽ..."
Không đợi hắn nói hết, ta đã ngắt lời: "Đừng lo, làm xong cái này ta không làm nữa."
Hắn cao hứng: "Thật không? Cô nương thật sự không làm nữa?"
"Ừ." Ta gật đầu bảo đảm.
"Vậy thì tốt! Cô nương nhất định phải giữ lời đấy!" Nói xong, hắn hào hứng ăn canh, sau đó dặn dò ta thêm mấy câu rồi cầm đồ ta thêu định đi.
Nhìn hắn ra ngoài, ta không nhịn được mà gọi hắn lại: "Lưu Tam Nhi."
Hắn quay đầu nhìn ta: "Hả?"
Ta đứng ở cửa, khẽ cười.
Khoảnh khắc đó ta đột nhiên cảm thấy mình có rất nhiều lời muốn nói với hắn, nhưng lời tới bên miệng lại chỉ còn chua xót và nghẹn ngào, không nói được gì cả.
Thấy ta im lặng, hắn nghi ngờ: "Có chuyện gì hả?"
"..."
"Khinh Doanh, có phải cô nương lại không khỏe không? Không khỏe thì mau về phòng nghỉ ngơi đi, đừng đứng ở đầu gió."
"..."
"Ta đi một lát là về."
"..."
Sống mũi ta cay cay, nghe hắn dong dài, tr3n miệng nở một nụ cười, lúc nói chuyện, giọng có hơi run rẩy: "Ngươi đi đường cẩn thận."
"Ta biết rồi." Hắn cười ha ha, vẫy tay, "Mau về phòng nghỉ ngơi đi. Hôm nay ta đi bán cá, sẽ mua ít thịt về. Tôi nay chúng ta có thể ăn ngon một chút."
Ta gật đầu, miễn cưỡng mỉm cười, nhìn hắn cao hứng xoay người rời đi, rất nhanh bóng lưng của hắn đã biến mất ở cuối đường nhỏ.
Đến lúc này ta thật sự không nhịn được nữa, nước mắt lập tức lấp đầy hốc mắt lại không có cách nào chảy ra được, trái tim vô cùng đau đớn.
Ta thật sự tiếc nuối.
Ta tiếc nuối vì bản thân không gặp được hắn sớm hơn một chút.
Nếu ta không chịu những tổn thương đó, không gặp những chuyện đó, có thể gặp được nam tử tốt như vậy thì hay biết mấy.
Không có tấm thân dơ bẩn, không có lòng đầy bi thương, không có đứa nhỏ này, không có cuộc sống không còn đường lui...
Nếu không có tất cả những điều này chắc là sẽ tốt hơn đúng không?
Nếu có thể gặp hắn sớm hơn một chút, nếu ta có thể yêu hắn thì tốt cỡ nào.
Ta và hắn, còn cả Lưu đại ma thật sự có thể bình yên sống ở đây, tuy rằng ta và hắn có lẽ sẽ không có tình yêu kinh thiên động địa gì, tuy mỗi ngày đều phải nghĩ đến chuyện tiền bạc, tuy làm việc sẽ rất mệt, cuộc sống sẽ rất khổ, nhưng trong tâm lại bình an, ngọt ngào, không có âm mưu tính kế, không có tranh sủng a dua, hắn sẽ không vì bất kỳ ai, bất cứ chuyện gì mà đánh ta, từ bỏ ta, ta cũng không cần đề phòng hắn, lo sợ phía sau ngày tháng ngọt ngào sẽ xuất hiện lao ngục tai ương đáng sợ gì.
Nếu ta vẫn còn là ta của trước đây, ta thật sự muốn ở lại, ưng thuận tâm nguyện ở chùa Hồng Diệp của hắn, ta nguyện ở lại bên cạnh hắn, làm thê tử của hắn.
Nhưng nam tử thanh như nước, trong như gương, kiên nghị hơn nham thạch kia ta sớm đã không xứng.
Huống hồ...
Ta cúi đầu nhìn bụng mình.
Nơi đó đã có một hài tử, một hài tử không nên xuất hiện sau khi kết thúc, một hài tử có lẽ là mầm họa, mà quan phủ sắp phải kiểm tra hồ tịch rồi, ý nghĩa phía sau bản thân ta biết rõ.
Nam nhân kia chung quy vẫn không chịu tha cho ta.
Ta không hận hắn, ta không hận bất kỳ ai cả.
Ta chỉ hận không gặp đúng người đúng thời điểm.