Bùi Nguyên Hạo tuy vô cùng phong lưu, mỹ nữ bên người lại nhiều như mây, nhưng người thật sự được phong thưởng ngoại trừ Ngưng Yên lúc trước, thì chính là Diêu Ánh Tuyết của hiện tại. Mọi người cũng có thể nhìn ra hắn cực kỳ coi trọng Diêu Ánh Tuyết.
Việc này như tảng đá ném xuống mặt nước an tĩnh, cả Dịch Đình đều sôi nổi lên hẳn, cung nữ thay nhau nghị luận, vô vàn cảm xúc ngay trong lúc này đều được bộc lộ.
Hâm mộ có, đố kỵ có, phẫn uất có, bình thản cũng có.
Mà ta, chính là loại cuối cùng.
Nhưng Du Nhi lại có chút bất bình, nàng vừa thu dọn giường đệm vừa nói: "Ta thấy Diêu Ánh Tuyết kia căn bản là thừa nước đục thả câu, bằng không sao Tam điện hạ có thể coi trọng nàng ta chứ? Hừ!"
Trong lòng tuy có chút bất an nhưng ta nhịn không được mà bật cười: "Thừa nước đục thả câu? Du Nhi, ngươi đang nói gì vậy?"
"Vốn dĩ là vậy mà. Nàng ta là ai Tam điện hạ còn không nhớ, khẳng định hôm đó ngài ấy say đến không gì cả, chỉ cần là nữ nhân thì đều có thể. Nếu không sao có thể tới phiên nàng ta?"
Là nữ nhân thì đều có thể?
Lời này như muối xát vào tim ta, có chút đau đớn, ta miễn cưỡng cười: "Nàng ta cũng là một mỹ nhân, lại luôn không cam lòng chỉ làm một cung nữ, hiện tại thì tốt rồi, được phong làm phu nhân, hưởng hết vinh hoa phú quý, cũng coi như là cầu nhân được nhân đi."
Du Nhi oán hận nhìn ta, bĩu môi: "Ngươi đó, chính là như vậy, nhìn người nào cũng ra người tốt, người khác đối với ngươi thế nào cũng không mang thù, khó trách nàng ta khi dễ ngươi như vậy mà ngươi không chịu lên tiếng."
"Nàng ta khi dễ ta hay không cũng không quan trọng." Ta nhìn Du Nhi, cười cười, "Chỉ cần ngươi đối tốt với ta là đủ rồi. Chờ hoàng ân đại xá, chúng ta cùng nhau xuất cung, sẽ không bao giờ lo lắng những chuyện này nữa, được không?"
"Đương nhiên là được rồi!"
Du Nhi cười hì hì nhìn ta, sửa sang lại giường đệm xong rồi cùng dắt nhau ra ngoài.
Trên đường nhỏ đi tới Tàng các, ánh mặt trời hôm nay đặc biệt rực rỡ, chiếu vào cơ thể làm con người cảm thấy ấm áp. Ven đường, lá trúc theo gió nhẹ mà đung đưa, tản ra thanh hương nhàn nhạt làm trong lòng cũng cảm thấy thoải mái. Một đường này, ta cùng Du Nhi vui đùa, tâm tình khói mù phía trước cũng trở thành hư không.
Ta, cũng đã suy nghĩ thông suốt.
Có những chuyện không thể vãn hồi, nếu đã xảy ra thì nên để nó trôi đi. Hiện tại ta chỉ hi vọng có thể bình bình an an vượt qua mấy tháng cuối cùng này, có thể bình yên rời khỏi hoàng cung, rời khỏi cái nơi tràn ngập khói mù này. Chính mình được sống những ngày bình thường, thì tốt quá!
Nhìn ta có vẻ thoải mái, Du Nhi cười nói: "Thanh Anh, ngươi cũng nên cười nhiều hơn đi, ngươi cười lên thật sự rất đẹp, so với Ngưng Yên, so với Diêu Ánh Tuyết còn đẹp hơn nhiều..."
"Ngươi lại nói bậy!"
Ta giận dữ nhìn nàng, không nói gì thêm. Chốc lát đã tới Tàng các, nơi này vẫn an tĩnh như trước giờ, gió nhẹ ngoài cửa sổ từng trận thổi qua lá trúc xanh biếc, phát ra âm thanh xào xạc. Ánh mặt trời lười nhác dừng trên cửa sổ, ẩn ẩn có thể nhìn thấy khói bụi trong không khí này đang không ngừng bay múa.
Ta cầm phất trần dọn dẹp giống như mọi khi, lại đem mấy cuốn sách sắp xếp lại trên kệ một lần, vô tình cầm lấy một quyển nhìn lên.
Ai ngờ chỉ tùy ý rút ra lại là cuốn "Thập tam kinh chú sớ" mà Thái tử từng đọc.
Mặt trên để lại một ít chú giải của y, Thái tử điện hạ và con người của y đều tao nhã lịch sự như vậy, nét chữ thanh lịch như nước chảy mây trôi, thoạt nhìn thật không giống một hoàng tử sống trong tranh đấu quyền lực, mà giống quạt xếp của Giang Nam, phong độ nhẹ nhàng của tài tử.
Nhớ lại từ khi tiến cung tới nay, ta rất ít có cơ hội cầm bút, dù lúc nhỏ có luyện tập thì bây giờ cũng cảm thấy xa lạ.
Vì thế, ta vươn ngón trỏ chậm rãi dọc theo từng chữ, đầu ngón tay theo nét bút mà di động như nhảy múa.
Đang viết tới chữ "Chi", ngón tay ta giống chú bướm nhỏ xuyên qua đóa hoa bay lên, đôi mắt ta đột nhiên thấy một người đang đứng trước cửa.