Mục lục
Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trọng Hoa Điện.
Thời điểm trong thấy ba chữ này trêи cổng lớn, ta lập tức dừng bước, ma ma phía sau không chút khách khí đẩy ta một cái: "Nhanh lên!"
Ta cứ thế bị họ dẫn vào Trọng Hoa Điện, từ xa đã thấy cửa lớn mở rộng, trong phòng một mảng châu quang bảo khí.
Ngồi giữa cảnh tượng hoa lệ như vậy đương nhiên là một vị mỹ nhân, rèm châu đong đưa, từ xa thấy nàng thướt tha nhẹ nhàng nghiêng người nằm trêи trường kỷ.
"Nương nương, đã đưa Nhạc Thanh Anh tới."
Ta tới trước rèm châu, quỳ xuống hành lễ: "Nô tỳ Nhạc Thanh Anh bái kiến Quý Phi nương nương."
Nàng nâng tay, cung nữ bên cạnh lập tức đi tới đỡ nàng.

Từ trêи giường Thân Nhu chậm rãi đứng dậy, đi tới nhìn ta, cười ma mị: "Mới có mấy ngày, sao lại tùy tiện như vậy, bổn cung đã nói phải cho ngươi dưỡng bệnh mà!"
Ta vội đáp: "Là thân thể nô tỳ không tốt, cô phụ ý tốt của nương nương."
Một bàn tay từ rèm châu duỗi tới nâng cằm ta lên, nàng từ trêи cao đánh giá ta một phen, cười nói: "Chẳng qua mới một bệnh đã khiến ngươi trông đáng thương như vậy, khó trách..."
Nàng còn chưa nói hết cũng đủ khiến ta bất an.
Vì thế ta lấy hết can đảm để hỏi: "Nương nương, không biết nương nương gọi nô tỳ tới, có gì phân phó?"
Thân Nhu nói: "Bổn cung thấy ngươi làm việc lanh lợi, đầu óc lại thông minh, cho nên bổn cung đã mở lời với Hoàng Hậu nương nương, từ hôm nay trở đi, ngươi đến Trọng Hoa Điện làm việc đi."
Cái gì? Ta cả kinh, bảo ta đến Trọng Hoa Điện?

Nhưng ta do Bùi Nguyên Hạo đày vào lãnh cung, hắn có thể để ta rời khỏi cái nơi quỷ quái kia tới đây sao?
Huống hồ...!Ta bất an nhìn đôi mắt kia.

Thân Nhu, ta luôn cảm thấy nụ cười của nàng quá đẹp, quá nhu mị, nàng rốt cuộc đang nghĩ cái gì, ai cũng không nhìn thấu.
Ta nhất thời do dự.
"Sao hả? Không muốn sao?"
"Việc này..." Nàng trực tiếp sai người tới lãnh cung dẫn ta tới đây, chưa từng hỏi ta có nguyện ý hay không, huống hồ Quý Phi nương nương muốn một cung nữ là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Ta nói: "Chỉ sợ tay chân nô tỳ vụng về, không thể hầu hạ nương nương chu toàn."
"Có được hay không cũng do bổn cung nói."
Thân Nhu vừa dứt lời, mấy tiểu thái giám từ ở ngoài vội vàng chạy tới, kẻ dẫn đầu quỳ gối ngoài cửa, thở hổn hển bẩm báo: "Nương nương, đã tới giờ, bên chỗ Hoàng Hậu nương nương cũng bắt đầu khởi hành."
"Vậy sao? Được, bổn cung lập tức qua đó." Nói rồi, Thân Nhu quay đầu phân phó cung nữ bên cạnh, "Sắp xếp Nhạc Thanh Anh cho tốt, rửa mặt chải đầu một phen, bắt đầu từ tối nay sẽ đi theo bên cạnh bổn cung."
"Vâng."
Ta vội vã nhường đường, nhìn Thân Nhu từ trong rèm châu đi ra, lúc này mới thấy hiện tại nàng đang mặc hoa phục chính thức, dường như có chuyện gì quan trọng, thái giám kia vừa nói Hoàng Hậu nương nương bắt đầu khởi hành, chẳng lẽ trong cung xảy ra chuyện lớn gì sao?
Lòng còn nghi hoặc, nàng đã đi xa, trong điện chỉ còn lại một cung nữ khác: "Thanh Anh."
Ta ngẩng đầu nhìn, lập tức cao hứng: "Bích Tú!"

Đứng trước mặt chính là tiểu nha đầu Bích Tú lúc trước ở Thượng Dương Cung hầu hạ Diêu Ánh Tuyết, không ngờ hôm nay nàng lại ở Trọng Hoa Điện, cũng lâu lắm rồi ta mới gặp lại người quen ở Thượng Dương Cung, liền nói: "Sao ngươi lại ở đây?"
"Sau khi Hoàng Thượng đăng cơ, hạ nhân chúng ta đều bị điều tới các cung, còn được ban thưởng, ta được Hoàng Thượng ban cho Quý Phi nương nương." Nàng vừa nói vừa đi tới đỡ ta đứng dậy, đánh giá ta một phen, "Thanh Anh, có chuyện gì vậy? Không phải ngươi và Du Nhi đã được đại xá xuất cung sao? Sao ta lại nghe nói ngươi từ lãnh cung tới đây?"
Nhắc tới chuyện đại xá, lòng ta lại dâng lên hối hận và chua xót vô tận, chỉ có thể miễn cưỡng cười: "Một lời khó nói hết."
"Vậy chúng ta từ từ nói."
Bích Tú giúp ta cầm hành lý, dẫn đường tới phòng hạ nhân.

Nàng vừa đi vừa kể tình hình gần đây, ta mới biết sau cái đêm tranh đoạt hoàng vị, Thượng Dương Cung bị phong tỏa, mọi người ở đó đều bị điều vào cung, hiện tại phân công tới chỗ các phi tần, các phủ của công chúa và vương gia.
Nghĩ tới Dương Kim Kiều, ta liền hỏi: "Bích Tú, ta nghe nói tối hôm đó Kim Kiều phu nhân bị giết, có phải không?"
Bích Tú gật đầu, tiếc hận nói: "Thật đáng tiếc, Kim Kiều phu nhân là người tốt, nếu nàng ấy không chết, hiện tại đi theo Hoàng Thượng ít ra cũng là phi tử, lại không ngờ...!Có điều nhắc đến cũng thật kỳ lạ."
"Kỳ lạ chỗ nào?"
"Tối hôm đó, Thượng Dương Cung vô cùng hỗn loạn, tuy Dương đại nhân đã phái một nhóm người tới bảo vệ Thượng Dương Cung nhưng không ngờ vẫn để loạn quân đắc thủ, cũng khó trách Dương đại nhân bi thương từ quan."
"Cái gì?" Ta cả kinh, "Dương Vân Huy...!Dương đại nhân, ngài ấy từ quan?"
"Đúng vậy." Bích Tú gật đầu, "Chắc ngươi không biết, mấy tháng trước Dương đại nhân đã từ quan về quê."
Khó trách...!Khó trách hiện tại cửu môn hoàng thành lại giao cho Bùi Nguyên Phong!

Lúc còn ở Thượng Dương Cung, ta có thể nhìn ra tình cảm huynh muội giữa họ rất tốt, mà đối với Dương Kim Kiều, tuy Bùi Nguyên Hạo không sủng ái vạn phần nhưng rõ ràng vô cùng kinh trọng, kỳ thật Dương Kim Kiều là nữ nhân đáng được như vậy, bình tĩnh mà thông minh, nếu nói Diêu Ánh Tuyệt đẹp như trong tranh, thì nàng như một quyển sách, tuy chưa chắc cảnh đẹp ý vui nhưng khiến tâm hồn người ta thỏa mãn.
Đáng tiếc, một nữ nhân như vậy lại hồng nhan bạc mệnh.
"Hoàng Thượng cũng rất đau lòng, trọng thưởng cho người nhà Kim Kiều phu nhân, nghe nói mấy khu mỏ cũng thưởng cho phụ thân của nàng ấy, còn cả mấy trà thương, tiệm dệt.

Tất cả hạ nhân ở Thượng Dương Cung đều bị điều tiến cung, nhưng những người lúc trước hầu hạ Kim Kiều phu nhân đều được thưởng bạc, ân xá đi theo Dương đại nhân trở về."
Thì ra, bọn họ đều đã xuất cung.
Lòng ta chua xót, trước trận chiến đoạt vị kia, ta cũng từng hầu hạ Dương Kim Kiều, nhưng bản thân lại không có mệnh tốt như vậy, bọn họ tự do rồi, nhưng ta lại rơi vào vũng bùn khác, không biết đến năm nào tháng nào mới được giải thoát.
Bích Tú tuy còn trẻ nhưng lại là nha đầu cần mẫn, giúp ta thu dọn phòng ốc xong, hai người nói chuyện cả nửa ngày, ta đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền hỏi nàng: "Đúng rồi Bích Tú, vừa rồi Quý Phi nương nương ra ngoài là có chuyện phải làm sao? Ta nghe nói hình như Hoàng Hậu cũng phải đi."
"À, hôm nay là ngày Thường đại tướng quân xuất chinh, Hoàng Thượng hạ chỉ, tất cả quan viên và phi tần hậu cung đều phải tới cửa cung tiễn ngài ấy."
"Thường đại tướng quân?" Ta sửng sốt, "Thường Khánh?"
"Đúng vậy, ngài ấy chính là huynh đệ nhà mẹ đẻ của đương kim Hoàng Hậu nương nương.

Nghe bảo thổ phỉ ở Tây Xuyên đang hoành hành, hôm nay đại tướng quân xuất chinh để đi thảo phạt."
Huynh đệ nhà mẹ đẻ của đương kim Hoàng Hậu nương nương?
Chẳng lẽ đương kim Hoàng Hậu là nữ nhi của Thường thái sư, Thường Tình?
Đầu óc ta nhất thời trống rỗng, cả người không còn chút sức lực, dựa vào mép giường thở dốc, Bích Tú thấy ta như vậy, vội hỏi: "Thanh Anh, ngươi sao thế? Không khỏe sao? Ta đi lấy nước cho ngươi." Nói rồi, nàng vội vã ra ngoài.
Nàng rời đi, ta mới có không gian an tĩnh ngắn ngủi, nghĩ kỹ việc này.
Đương kim Hoàng Hậu là Thường Tình, tuy rằng ta vô cùng kinh ngạc, nhưng cẩn thận nghĩ lại liền thấy hợp lý, trong tam công thái bảo Vương Cực đã đổ, chỉ còn lại thái sư Thường Duyên Bách và thái phó Thân Cung Hĩ, luận bối cảnh thân phận và dung mạo tài trí, người được chọn là Hoàng Hậu không ngoài nữ nhi hai nhà này, không phải Thân Nhu thì đương nhiên là Thường Tình.

Hôm nay nghe Bích Tú kể chuyện Dương Vân Huy từ quan, ta cũng cẩn thận suy nghĩ, Bùi Nguyên Phong tiếp nhận cửu môn hoàng thành, như vậy mấy chục vạn nhân mã Tây Đại Thông sẽ cần tìm người thống soái, mà Thường Khánh anh dũng đúng là sự lựa chọn thích hợp, hơn nữa trong trận chiến đoạt vị, Thường Duyên Bách đã ủng hộ Bùi Nguyên Hạo, hiện tại trọng dụng Thường Khánh không chỉ là ban thưởng mà còn là mượn sức.
Như vậy, ta cũng hiểu vì sao Thân Nhu không thể trở thành Hoàng Hậu.
Tuy nói bối cảnh của Thân Nhu và Thường Tình không khác nhau mấy, nhưng nếu so sánh, có một huynh đệ kiêu dũng thiện chiến như vậy, Thường Tình đương nhiên có phần thắng lớn hơn Thân Nhu, cũng khó trách ngày đó ở cửa lãnh cung, nàng nghe nói Bùi Nguyên Phong muốn tìm ta, không lập tức trả lời, mà bảo sẽ giúp đỡ hắn tìm ta, chiếu cố ta, bởi vì nàng muốn dùng chuyện này mượn sức Bùi Nguyên Phong.
Nàng không có huynh đệ, thế lực trong triều đương nhiên kém hơn Hoàng Hậu, mà mượn sức Bùi Nguyên Phong người nắm giữ cửu môn hoàng thành, đối với nàng mà nói là chuyện vô cùng có lợi.
Ta ẩn ẩn cảm thấy, khói thuốc súng trong trận chiến đoạt vị đã tan, nhưng trong triều dường như lại có sóng ngầm mãnh liệt khác.
Rất nhanh, Bích Tú đã lấy nước trở về, ta uống mấy ngụm, nghĩ nghĩ lại hỏi: "Bích Tú, Hoàng Thượng có thường xuyên tới chỗ Quý Phi nương nương không?"
"Trước kia thường xuyên tới, có điều gần đây đã ít lại."
"Tại sao?"
"Đương nhiên là vì Hoàng Hậu nương nương, dù sao cũng là Hoàng Hậu mới được sách phong, Hoàng Thượng thường xuyên qua đó, đặc biệt là hai ngày nay, sau khi quyết định chuyện Thường đại tướng quân xuất chinh, dường như đêm nào Hoàng Thượng cũng ngủ lại Cảnh Nhân Cung của Hoàng Hậu, đã lâu không tới nơi này."
"À."
"Sao thế?" Bích Tú nghi hoặc nhìn ta, "Thanh Anh, ngươi hỏi việc này làm gì?"
Ta cười cười: "Không có gì, chỉ tùy tiện hỏi thăm thôi."
Bích Tú mỉm cười: "Ngươi đừng sợ, tuy gần đây Hoàng Thượng ít tới nhưng Quý Phi nương nương không hề tức giận buồn bực, cũng chưa bao giờ đánh chửi hạ nhân, ngươi mới tới, nương nương sẽ không nói gì ngươi."
Ta cười gật đầu, nàng lại dặn dò ta mấy câu, mới xoay người rời đi.
Ta ngồi ở mép giường, nhìn ánh mặt trời chói lọi bên ngoài, lại cúi đầu nhìn ly nước trong tay, đầu óc trống rỗng.
Hoàng Thượng không thường tới chỗ Quý Phi.
Có điều, hắn rốt cuộc sẽ đến..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK