Ta cố gắng lê chân tới Lạc Mai trai, vừa bước lên bậc thang, cửa lớn đã rộng lớn, đưa mắt nhìn tới liền thấy Bùi Nguyên Hạo đang ngồi chính giữa. Mà hắn tựa hồ cũng cảm nhận ra được gì, nhấc đầu, ánh mắt nhìn thẳng phía ta.
Ánh mắt sắc bén đó khiến ta ớn lạnh.
"Thanh Anh, sao ngươi dám như thế?" Diêu Ánh Tuyết tức giận trách mắng, "Điện hạ tới lâu như vậy, bây giờ ngươi mới tới hầu hạ. Ngươi là muốn điện hạ chờ ngươi sao?"
"Nô tỳ biết tội."
Ta hành lễ với nàng ta, rồi hướng Bùi Nguyên Hạo nói: "Nô tỳ bái kiến Tam điện hạ."
Hắn không nhìn ta, chỉ lạnh lùng ngồi đó. Diêu Ánh Tuyết thấy tình cảnh như vậy, không dám nổi giận, chỉ đành phất tay áo nói: "Còn không mang thức ăn lên!"
"Vâng!"
Lúc nói chuyện, ma ma quản sự đã mang hộp đồ ăn lên, ta vội vàng mở ra, bên trong đều là thức ăn được bài trí tinh xảo. Cái nắp vừa được lấy ra thì mùi hương mê người đã bay tới, ta cẩn thận đem từng món đặt lên bàn.
Trong hộp còn một chén canh gà, nước canh thanh đạm một màu xanh biếc. Ta vừa bưng tới, ma ma kia liền thấp giọng nói: "Đây là canh điện hạ thích nhất."
Ngụ ý là đặt trước mặt Bùi Nguyên Hạo.
Ta nhẹ nhàng gật đầu, bưng chén canh lên, quay đầu chỉ thấy Bùi Nguyên Hạo vẫn ngồi đó, không nói lời nào. Ta biết hắn chán ghét ta, cho dù liếc mắt cũng không muốn nhìn, nhưng hiện tại ta còn đi tới bên cạnh hắn, chỉ sợ khiến hắn càng thêm chán ghét ta.
Ta cắn răng, chậm rãi đi qua.
Vừa định đặt chén canh lên bàn, ta theo bản năng cúi thấp đầu, mà hắn đột nhiên nhìn về phía ta, ánh mắt lạnh như băng. Trái tim của ta giống như bị thứ gì đó đâm vào, cánh tay run lên, nước canh nóng bỏng lập tức rơi vãi dính lên mu bàn tay ta.
Đau quá! Ta vội buông chén canh rồi che tay lại, Diêu Ánh Tuyết tức giận quát: "Nhạc Thanh Anh, ngươi thật lớn mật!"
"Điện hạ, phu nhân, xin thứ tội."
"Ngươi thật là càng ngày càng không hiểu quy củ, điện hạ đang ở đây, ngươi dám..."
Cơn giận của Diêu Ánh Tuyết còn chưa tan, đang muốn giơ tay mắng chửi ta thì Bùi Nguyên Hạo đã lạnh lùng lên tiếng: "Cút ngay!"
Ta ôm lấy bàn tay, nhìn biểu tình lạnh lùng của hắn như chuyện bên này phát sinh không hề liên quan tới mình, nhưng Diêu Ánh Tuyết nhìn bộ dáng lạnh băng của hắn, trong mắt hiện lên vui mừng, lập tức quát: "Còn chưa cút ra ngoài!"
"Nô tỳ cáo lui."
Bàn tay bị phỏng lúc này như có lửa thiêu đốt, bọt nước nổi lên. Ta dựa vào cột đá trong hoa viên, cúi đầu nhìn vết phỏng, nước mắt lại lần nữa trào ra, từng giọt từng giọt nhỏ xuống tay.
Nước mắt ấm áp cùng vết thương nóng bỏng...
Nhưng có lẽ, nơi thật sự đau đớn, không phải chỗ đó.