Mục lục
Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ta lúc này mới hoàn hồn, thành thật đáp: "Nô tỳ ra ngoài đi dạo một lát.
"Không phải đã kêu ngươi đừng chạy loạn rồi sao?"
"Nô tỳ biết lỗi."
Hắn đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt ta, hỏi: "Ra ngoài đi dạo, có gặp ai không?"
Nghe xong câu này trái tim như muốn nhảy dựng lên, ta ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu, trong lòng không khỏi bối rối.
Chuyện ta và Hoàng Thiên Bá kết giao không có gì phải kiêng kị người ngoài biết, hắn cũng biết rõ mối quan hệ này, hơn nữa trước mặt hắn ta chưa từng dám nói dối, tựa hồ có dối gạt thế nào cũng không thể lừa hắn, vì vậy ta thành thật trả lời: "Có gặp Hoàng gia?"
"Vậy sao? Hắn tìm ngươi làm gì?"
"Cũng không có gì, chỉ là hỏi thăm một chút, hơn nữa ngày mai phải rời đi, nô tỳ muốn nói câu cáo biệt với ngài ấy."
Bùi Nguyên Hạo nghe xong, cặp mắt thon dài nheo lại như đang suy nghĩ lời ta vừa nói.

Hôm nay Hoàng Thiên Bá không động thủ với hắn, hắn lại thôi binh, hai người bọn họ cũng coi như có chút ăn ý, cho nên hắn không tiếp tục truy vấn, qua một lúc lâu mới lên tiếng hỏi: "Nếu chỉ là cáo biệt, tại sao trễ như vậy mới trở về."

"Nô tỳ đi loanh quanh tìm chọn vài món đặc sản mang về cho tỷ muội trong cung, biểu đạt chút tâm ý."
"Hửm?" Bùi Nguyên Hạo nhướng mày, cúi đầu liền thấy hai tay ta xách theo vài túi, bên trong được đóng gói cẩn thận, là điểm tâm của Vạn Bảo Trai nổi tiếng ở phương Nam, kinh thành khó mua được.

Ngữ khí của hắn lúc này mới hòa hoãn một ít, nhìn nhìn vài lần lại nhíu mày hỏi: "Mua nhiều như vậy, bạc của ngươi đủ dùng sao?"
"A?"
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, không biết tại sao những lời này khiến lòng ta xuất hiện loại cảm giác kỳ lạ.

Không biết trả lời thế nào, ta chỉ đành ngượng ngùng đáp: "Đủ dùng, nô tỳ có tích góp một ít để tương lai..."
Không biết vì cái gì, nghe những lời này của ta, sắc mặt Bùi Nguyên Hạo càng trở nên khó coi, hắn lạnh lùng đẩy ta một cái, nâng bước ra ngoài.
Một mình ta đứng ngay cửa, không hiểu đang có chuyện gì.
Có điều ta cũng không quá thắc mắc, sắp xếp đồ mới mua về xong, ta liền rửa mặt lên giường.


Có lẽ vì ngày mai sẽ phải hồi kinh, ta nằm lăn qua lăn lại thế nào cũng không ngủ được, trong đầu cứ xuất hiện rất nhiều người, rất nhiều chuyện phiền loạn như xem múa rối.
Tới lúc ta chìm vào giấc thì ngoài cửa sổ đã bắt đầu le lói những tia nắng đầu tiên, chỉ một lát sau, ta liền bị động tĩnh của châu phủ làm cho bừng tĩnh.
Rửa mặt chải đầu thay y phục xong, ta liền qua nội viện hầu hạ Bùi Nguyên Hạo xuống giường.
Dương Vân Huy sớm đã dẫn người chờ bên ngoài châu phủ.

Lần này rời Dương Châu thanh thế lớn hơn lúc mới xuống Nam, có lẽ sợ trêи đường lại gặp bất trắc gì nên quan viên đưa tiễn không nhiều, nhưng tri châu đại nhân tự mình tiễn tới cửa thành phía Bắc.
Giống lúc tới, ta và Bùi Nguyên Hạo ngồi cùng xe ngựa.

Mới sáng sớm, Dương Châu vẫn còn chưa tỉnh giấc, nhưng không khí mát lạnh thật khiến con người lưu luyến.
Tới cửa thành phía Bắc, Hồng Văn Toàn cung kính tiến lên cúi chào, Bùi Nguyên Hạo ra lệnh, vệ binh thủ thành lập tức mở cổng, đoàn xe nhanh chóng ra ngoài.
Ta ngồi bên cửa sổ, xuyên qua tấm màn bị gió phất lên nhìn ra.
Bùi Nguyên Hạo nhìn ta, lạnh lùng hỏi: "Nhìn cái gì đó?".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK