Mục lục
Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn bộ dáng tức giận của hắn, trong lòng ta dâng lên một tia ấm áp. Thì ra, trong hoàng cung lãnh khốc vô tình này vẫn có người quan tâm ta, yêu quý ta, những điều này khiến ta thật sự vui vẻ.

"Không có, không ai khi dễ ta cả, là ta không cẩn thận bị phỏng."

"Tự ngươi làm? Sao lại bị phỏng?"

Ta không định để hắn biết chuyện của Diêu Ánh Tuyết nên liền bịa đặt: "Tối hôm qua lúc châm nến không cẩn thận trượt tay, sáp nóng dính lên nên bị phỏng."

Hắn nghe xong, nâng tay cẩn thận nhìn vết thương của ta, đau lòng nói: "Sao lại không cẩn thận như vậy? Nghiêm trọng lắm sao?"

Ta vui vẻ cười nói: "Không sao, ngươi đừng lo lắng, qua hai ngày nữa là ta có thể tiếp tục làm điểm tâm cho ngươi ăn rồi."

Hắn nghe xong, trên mặt không hề lộ ra một chút hào hứng, chỉ oán hận nói: "Ta... Ta không phải vì điểm ta, ta là... Là..."

Nhìn hắn ấp a ấp úng nửa ngày nói không ra lời, khuôn mặt ngăm đen xấu hổ tới bừng đỏ, ta không khỏi bật cười: "Được rồi, ta biết ngươi quan tâm ta."

Ta dùng bàn tay bị thương vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn, nghiêm túc nói: "Cảm ơn ngươi, Tiểu Vũ."

Đôi lúc nghĩ tới tương lai phải rời xa nơi này, ta thật sự luyến tiếng một Du Nhi ngây thơ thiện lương, còn cả Tiểu Vũ thẳng thắn lỗ mãng trước mặt. Nếu thật sự phải rời đi, có lẽ bọn họ chính là vướng bận duy nhất của ta ở nơi này...

Những người khác... Ta chỉ cần nghĩ tới liền muốn dứt khoát vứt bỏ thân ảnh thâm trầm quen thuộc kia ra khỏi đầu.

Hắn, không thuộc về ta, mà ta, cũng không thuộc về hắn.

Tiểu Vũ nhìn ta, cặp mắt sáng giống như phát quang, khuôn mặt càng thêm ửng đỏ. Qua một hồi, hắn đột nhiên nhớ tới gì đó, nói: "Đúng rồi Thanh Anh, hôm nay ta tới là muốn hỏi ngươi một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Dạ yến tối mai, ngươi... Ngươi có đi không?"

Ta không khỏi nghi hoặc, thật sự không biết vì sao hắn lại hỏi như vậy. Chỉ là suy nghĩ một chút liền rõ, hắn là tùy hỗ của điện hạ, đến lúc đó chắc chắn sẽ đi theo điện hạ, cho nên mới tới hỏi ta.

Trong đầu đột nhiên nhớ lại những lời của Du Nhi, ngay cả Dương Kim Kiều cũng bị Diêu Ánh Tuyết cấm túc, còn không cho các cơ thiếp khác tham dự, chỉ sợ nàng ta cũng không để ta lộ mặt.

Vì thế, ta cười nói: "Tay của ta bị thương, phu nhân sẽ không để ta đi đâu."

Hắn thở phào, lẩm bẩm: "Vậy ta yên tâm rồi."

"Cái gì?"

"Không, không có gì." Hắn dường như cao hứng trở lại, "Vậy ngươi cố gắng dưỡng thương đi, ta về đây. Chờ, chờ tối mai ta lại tới thăm ngươi."

Nói xong, hắn xua xua tay, chạy đi không hề quay đầu.

Ta còn chưa kịp hoàn hồn, nhìn bóng dáng hoan hỉ của hắn rời đi, không khỏi buồn cười. Đứa nhỏ này, luôn lỗ mãng không đầu không đuôi như vậy, thật khiến người ta không yên tâm.

Ta quay đầu nhìn hồ nước cạnh phòng mình, lúc này trời đã tối, hoa ảnh của trăng nhàn nhạt hiện trên mặt nước.

Thiên giang hữu thủy thiên giang nguyệt (1).

(1) Câu đầy đủ: Thiên giang hữu thủy thiên giang nguyệt, Vạn lý vô vân vạn lý thiên

Tạm dịch: Ngàn sông tràn nước ngàn trăng hiện, Vạn dăm không mây vạn dặm trời

Thời gian như nước chảy mây trôi, mới đây đã tới đêm Trung Thu, mặt nước vẫn rọi chiếu bóng trăng sáng chói, lộ ra một tia thanh lãnh.

Nhưng bên Thượng Dương cung kia, lại vô cùng náo nhiệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK