Mục lục
Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ sau khi bị Bùi Nguyên Hạo thẳng mặt trách cứ, ta liền bắt đầu cố ý tránh mặt hắn, mỗi lần hắn tới Lạc Mai trai, ta đều sẽ cáo lui trước rồi để những tỷ muội khác tới hầu hạ. Diêu Ánh Tuyết ngoài mặt mắng ta mấy câu, nhưng ngược lại cũng không gây khó xử ta nhiều lắm, mà Bùi Nguyên Hạo, ta nghĩ hắn không gặp ta, tâm tình sẽ dễ chịu hơn.

Mỗi lần nghĩ như vậy, trái tim ta lại có chút đau xót, nhưng đau xót đó không kéo dài quá lâu.

Mấy ngày nay, Tiểu Vũ lâu lâu chạy tới tìm ta một lần, hắn hình như rất thèm điểm tâm ta làm, mỗi lần ăn đều ăn hết không chừa miếng nào, thật làm người ta buồn cười.

"Ngươi đó." Khăn tay này mấy ngày nay không biết bị ta dùng bao nhiêu lần giúp hắn lau miệng, ta cười nói, "Chẳng lẽ Tam điện hạ bỏ đói ngươi sao? Ngươi nhìn người xem, ăn tới khuôn mặt sắp biến thành con mèo hoa rồi kìa."

"Hì hì..." Hắn ngượng ngùng cười, "Ta dự trữ trong bụng."

"Thật sự ngon tới vậy sao? Ngươi đi theo điện hạ, chắc cũng ăn qua không ít sơn hào hải vị nhỉ?"

"Sơn hào hải vị có tính là gì?" Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn ta, cặp mắt hồn nhiên kia lóe sáng: "Ta cảm thấy, điểm tâm ngươi làm mới là thức ăn ngon nhất thiên hạ."

"Thật sao?"

"Thật!"

Nhìn hắn nghiêm túc gật đầu, ta nhịn không được mà cười ra tiếng, trong lòng cảm thấy ngọt ngào. Tiểu Vũ thật sự giống một người đệ đệ, tính tình lỗ mãng làm người ta lo lắng, nhưng thực chất là người tri kỷ. Ta cũng không biết vì sao lại hợp ý với hắn như vậy, mỉm cười, duỗi tay vén tóc lên trán giúp hắn.

Hắn nhìn ta, ánh mắt có chút ngây ngốc: "Thanh Anh, ngươi... Cười rộ lên thật đẹp."

Ta trừng mắt nhìn hắn: "Đừng nói hươu nói vượn."

"Ta nói thật." Hắn vội vàng giải thích, "Ai ai cũng nói Thái tử phi là mỹ nhân tuyệt sắc, Ánh Tuyết phu nhân cũng là một đại mỹ nhân, nhưng ta thấy... Người cười lên, so với bọn họ không hề thua kém. Ta nói thật đấy!"

Đứa nhỏ này, nói chuyện thật không biết suy nghĩ gì cả, khuyên thế nào cũng khuyên không được. Ta chỉ là một nô tỳ thấp kém, không thể so sánh với Diêu Ánh Tuyết thì lấy cái gì đánh đồng với Thái tử phi. Vì thế, ta oán trách trừng mắt với hắn.

"Được rồi, biết miệng người ngọt như kẹo, ngày mai ta sẽ làm điểm tâm ngon hơn cho ngươi ăn, bây giờ thì im lặng đi."

Hắn càng nôn nóng, cả khuôn mặt đỏ bừng, vội vàng muốn nói gì đó thì nghe có người ở xa kêu lên, cẩn thận nghe lại, là tiếng của đám thị vệ: "Tề Vương điện hạ, Tề Vương điện hạ!"

"Tìm được rồi sao?"

"Vẫn chưa."

"Mau đi tìm đi, Hoàng Thượng đang triệu điện hạ thương nghị đó."

Ta sửng sốt: "Tề Vương điện hạ? Không phải là Ngũ hoàng tử sao? Sao bọn họ tìm người lại tìm tới Thượng Dương cung chứ?"

Sắc mặt Tiểu Vũ thay đổi, sau đó nói: "Có thể là... Là Tề Vương tới tìm Tam điện hạ." Nói xong, hắn nhét khối điểm tâm còn lại vào miệng, đứng lên nói, "Ta giúp bọn họ tìm người."

"A, từ từ."

Ta cũng đứng lên, dùng khăn lau sạch khóe miệng giúp hắn: "Đừng dùng gương mặt như mèo này ra ngoài."

Hắn khờ khạo cười cười, nghe tiếng những người đó tới gần, hắn liền vẫy tay với ta rồi xoay người chạy đi.

Nhìn bóng dáng hắn, ta nhịn không được mà khẽ cười, thu dọn khăn tay cùng dĩa điểm tâm trên núi giả, xoay người định đi. Nhưng vừa xoay người, ý cười trên mặt còn chưa thu lại đã thấy một người khoanh tay đứng đó, lạnh lùng nhìn ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK