Mục lục
Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ta nghĩ nghĩ, vì an toàn của Hoàng Thiên Bá, vẫn là nói: "Phu nhân, xin thứ Thanh Anh không thể nói rõ.

"
Dương Kim Kiều nhíu mày, đang định nói gì đó, ta lại tiếp lời: "Thanh Anh từng nghe Dương đại nhân nói, ngài ấy và người đều không thể nhìn Tam điện hạ thất bại.

Nếu lời này là thật, như vậy chuyến đi này của Thanh Anh cũng là thế, hi vọng phu nhân có thể tin tưởng Thanh Anh.

"
Dương Kim Kiều nhìn ta, dường như chấn động, trầm ngâm một hồi, đột nhiên hỏi: "Ngươi muốn đi tìm cái người tên Hoàng Thiên Bá kia?"
Ngay cả Hoàng Thiên Bá nàng cũng biết, xem ra Dương Vân Huy đã đem mọi chuyện nói với nàng.

Ta gật đầu: "Vâng.

"
Dương Kim Kiều nghĩ nghĩ, đột nhiên nói: "Nhạc Thanh Anh, hôm nay Tam điện hạ đi Thừa Càn Điện, thỉnh an! Thỉnh an Thái Tử điện hạ.

" Thời điểm nói lời này, nàng có chút do dự, mà ta không tự chủ mà trái tim thoáng đau đớn, nhưng ta vẫn bình tĩnh nghe nàng tiếp tục, "Ta có thể cho ngươi một ngày, nhưng tốt nhất ngươi nên sớm trở về, đừng để ngài ấy phát hiện.


"
Nghe vậy, ta nhịn không được mà khẽ cười trong lòng.

Bị hắn phát hiện? Nếu hắn đi Thừa Càn Điện, gặp ai, trong lòng mọi người đều rõ ràng, thử hỏi hắn còn tâm tư quản ta sao?
Ta cười cười, hành lễ với Dương Kim Kiều: "Tạ Kim Kiều phu nhân.

"
Dương Kim Kiều vẫn là người có tiếng nói ở Thượng Dương Cung, nàng vừa mở miệng, thời điểm ta ra ngoài không hề bị ngăn cản, nhưng ta không lập tức đi gặp Hoàng Thiên Bá, ngồi xe ngựa ra khỏi Thượng Dương Cung, tại đường phố đông người bước xuống, chính mình dạo quanh hai con phố mới gọi một chiếc xe ngựa khác tới Nguyên Tứ Hồ Đồng, lại xuống xe, vào hẻm Dương Liễu, chóp mũi đã ngửi thấy một cổ thanh hương.

Đồng Tước đài nằm ở phía Tây Thanh Mai biệt uyển.

Đã có thể nhìn thấy tường vây cao ngất ẩn ẩn lộ ra mây đỏ trong tuyết trắng đặc biệt nổi bật, theo hương mai đi qua, cửa lớn khép hờ, dường như đang chờ ai đó.

Duỗi tay mở cửa.

Đập vào mắt chính là khoảng sân rộng, hai bên là mai khiến tòa viện mờ mịt đến một mảnh kiều diễm, mà dưới gốc mai, một nam tử một thân áo xanh ngồi bên bàn đá, uống rượu, nghe tiếng đạp tuyết truyền tới, hắn mỉm cười quay đầu.

"Thanh Anh, ngươi đến rồi sao?"
Ánh mặt trời đúng lúc chiếu rọi, đôi mắt phong tình vạn chủng kia trong tuyết trắng hồng mai lóe lên tia ôn nhuận, khiến người ta phải cảm thấy nền đất lạnh lẽo cũng ấm lên.


Ta tới bên cạnh: "Hoàng gia.

"
"Ngồi đi.

"
Ta ngoan ngoãn ngồi đối diện hắn, hắn cẩn thận đánh giá ta một phen, sau đó hỏi: "Thương thế tốt hơn chưa?"
"Chỉ bị thương ngoài da, để ngài lo lắng rồi.

"
"Không sao thì tốt.

" Hắn gật đầu, lại nhìn ta, dường như do dự một hồi, mở miệng hỏi, "Tối hôm đó rốt cuộc là như thế nào?"
"Dạ?"
"Các ngươi, có phải đã xảy ra vấn đề gì không?"
Nhìn hắn cẩn thận dò hỏi, dường như sợ xúc phạm tới ta, ta ngược lại không hề khổ sở như vậy, cười chua xót: "Hoàng gia, không có vấn đề gì cả, những gì ngài thấy đều là chân thật nhất.

"
Hắn sửng sốt một hồi, chần chờ hỏi: "Chẳng lẽ ngài ấy! "
Ta khẽ cười.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK