Mục lục
Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tia sáng lướt qua trước mắt, không khí lạnh lẽo dần dần ấm lên.

Trời đã sáng.

Từ lúc vào thiên lao, ta đã không còn khái niệm thời gian, chỉ có chút ánh sáng nhàn ánh chiếu qua cửa sổ trên cao để ta biết, một ngày mới đã bắt đầu.

Nhưng cả người ta đã không còn sức lực, có lẽ vì vết thương lần trước chưa khỏi, hơn nữa, thiên lao vừa lạnh lẽo vừa ẩm ướt. Từ đêm qua tới giờ, cả người ta phát sốt, thể lực hao tổn, cả người như bao tải trống không mà cuộn tròn trong góc.

Lúc ta hôn mê, bên tai đột nhiên có tiếng mở khóa truyền tới. Ai đó nói chuyện với ta: "Thanh Anh, Thanh Anh, ngươi sao thế?"

Cố gắng mở to hai mắt, sau một trận mơ hồ, ta mới thấy rõ khuôn mặt quen thuộc. Hắn quan tâm vươn tay đỡ ta, tựa hồ muốn ôm ta vào lòng: "Thanh Anh!"

Ta nhẹ nhàng rụt lại, né tránh tay hắn: "Nô tỳ, bái kiến Tề Vương điện hạ."

Hắn tới thăm ta không phải chuyện ngoài ý muốn, chỉ là bộ dáng chật vật như vậy, ta thật sự không muốn để bất cứ ai nhìn thấy.

Tay Bùi Nguyên Phong lơ lửng trong không trung, qua thật lâu, hắn mới chua xót nói: "Thanh Anh, ngươi đang trách ta sao?"

"Nô tỳ không dám."

"Ngươi đang trách ta, ngươi trách ta che giấu thân phận, trách ta gạt ngươi, đúng không?"

Hắn vội nói tiếp: "Nhưng... Ta không phải cố ý, ta chỉ là... Chỉ là quý trọng tình cảm của chúng ta, ngươi không cần cố kỵ thân phận của ta, ta cũng không cần vì ngươi là thị nữ của Tam ca mà xa cách ngươi. Thanh Anh, chẳng lẽ ngươi gọi ta một tiếng điện hạ, tốt hơn gọi ta là Tiểu Vũ sao?"

"..." Ta yên lặng nhìn hắn, qua thật lâu mới dùng giọng nói khô khốc đáp: "Điện hạ, rốt cuộc vẫn là điện hạ."

Hắn vừa nghe, đôi mắt lập tức đỏ ửng, chậm rãi cúi đầu, cả người giống như suy sụp.

Trong lòng ta cũng dâng lên một tia không đành lòng.

Chỉ là, dù không đành lòng cũng không thể không đành lòng, tuy rằng... Hắn cho ta một đoạn tình cảm tỷ đệ trân quý, cho dù ta một bên tình nguyện nhưng sự ấm áp này cũng đủ làm ta ghi nhớ cả đời, nhưng... Hắn rốt cuộc vẫn là Ngũ hoàng tử, là Tề Vương điện hạ.

Người hoàng thất, không thể có tình cảm!

Trầm mặt một lúc lâu, Bùi Nguyên Phong mới ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt kiên định: "Thanh Anh, ngươi không cần lo lắng, ta sẽ nghĩ cách cứu ngươi ra ngoài, còn Thái tử ca ca nữa, huynh ấy cũng sẽ giúp ngươi, chúng ta nhất định giúp ngươi rửa sạch oan khuất, cứu ngươi ra khỏi chỗ này!"

Hắn và Thái tử, đều suy nghĩ cách cứu ta ra sao?

Trái tim run lên, đôi mắt vốn nóng bỏng lại dâng lên ướt át, nhưng ta vẫn nhẹ nhàng nói: "Điện hạ, xin ngài và Thái tử điện hạ đừng lo lắng cho Thanh Anh nữa."

Hắn sửng sốt: "Sao vậy, chẳng lẽ ngươi không muốn ra ngoài sao?"

Ta cười cười: "Hoàng hậu nương nương đã đem án tử này giao cho Tam điện hạ thẩm tra, tin rằng điện hạ sẽ cho nô tỳ một kết quả công bằng."

Bùi Nguyên Phong nhìn ta, trầm mặc thật lâu mới chậm rãi nói: "Ngươi, tin tưởng Tam ca vậy sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK