“Bỏ lại một câu xong là muốn đi, đơn giản quá nhỉ, không coi ta ra gì sao?” Vương Hạo Nhiên một mặt phách lối. Thẩm Khang kiêng kị Vương Hưởng và Chân Lệ, nhưng tâm nhãn lại xem thường Vương Hạo Nhiên, nhìn thấy thái độ Vương Hạo Nhiên như vậy, nhịn không được nổi giận: “Tiểu tử ngươi tính là cái gì, dám chỉ tay với Thẩm Khang ta...” Ba! Lời Thẩm Khang còn chưa dứt, trên mặt trực tiếp chịu một phát vả miệng. “Ngươi đồ tiểu…”Thẩm Khang ngẩng lên muốn đánh lại. Ba! Nhưng tay vừa...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.