Mục lục
Ta Trở Thành Phú Nhị Đại Phản Phái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng ngày hôm sau.

Đã có kết quả kỳ thi thử.

Nghỉ giải lao tiết thứ hai, mỗi một chủ nhiệm lớp mang thành tích của các học sinh phân thành bản kê phát cho từng học sinh.

Vương Hạo Nhiên ở trong lớp học, không khí ầm ĩ.

Lớp của bọn hắn là ban khoa học xã hội.

Cao điểm nhất lớp là Hứa Mộ Nhan và Vương Hạo Nhiên, hai người ngang hàng, tổng điểm là 682.

Việc này với các bạn cùng lớp mà nói thì có chút ngoài dự liệu, nhưng lại hợp tình hợp lí.

Trước kỳ thi, ứng cử viên vị trí thứ nhất và thứ hai lần lượt là Hứa Mộ Nhan và Vương Hạo Nhiên, hai người có thành tích xê xích nhau không nhiều, ai hơn ai kém thì phải dựa vào phát huy của mỗi người.

Nhưng mà một lần lại cùng đứng số 1, điểm số lại là ngang bằng nhau.

Khoa văn có 682 điểm đã là tương đối tương đối cao, nếu như thi đại học có điểm số này, đại học toàn quốc có thể để hai người tùy ý chọn.

Vương Hạo Nhiên và Hứa Mộ Nhan nổi tiếng học giỏi, có thể nói là điểm số rất đúng với thực lực.

Những học sinh khác đứng sau hai người, gần như đều là những người thường xuyên đứng trong top mười.

Sau khi nhìn thấy 10 vị trí đầu không có tên Sở Bạch, u oán trong lòng Hứa Mộ Nhan cuối cùng cũng biến mất.

"Ngươi thiếu nợ ta một ly trà sữa." Vương Hạo Nhiên xuất hiện bên cạnh Hứa Mộ Nhan.

"Yên tâm, không thiếu phần ngươi đâu." Hứa Mộ Nhan cười đặc biệt vui vẻ.

Đây là ước định của hai người lúc trước, Vương Hạo Nhiên ngăn cản Sở Bạch gian lận, Hứa Mộ Nhan thì mời hắn uống trà sữa.

"Thứ hạng của Sở Bạch là bao nhiêu?"

Do tò mò, ánh mắt Hứa Mộ Nhan nhìn lên phiếu điểm của lớp và tìm kiếm, muốn xem xem vị trí Sở Bạch ở đâu.

Thế nhưng mà loay hoay cả nửa ngày cũng không tìm được.

"Ngươi nhìn ngược lại xem." Vương Hạo Nhiên nhắc nhở một tiếng.

Hứa Mộ Nhan rất nhanh đã tìm được.

"Thứ nhất đếm ngược?!"

Hứa Mộ Nhan kinh ngạc há to miệng.

Lần trước thứ hạng của Sở Bạch trong lớp đã khá thấp, không nói đến chuyện hắn sẽ tiến bộ, ít nhất phải giữ vững một chút chứ, rõ ràng đã bị đánh về nguyên hình, biến thành hạng chót trứ danh.

"Ta đoán lần trước hắn kiểm tra cũng đã dựa vào gian lận, thành tích này mới thật là thực lực thật sự của hắn." Vương Hạo Nhiên lại nói thêm một câu.

"Thì ra là như vậy, ta còn tưởng rằng thành tích lần trước của hắn đột ngột tăng mạnh là do ta dạy kèm cho hắn, thêm vào đó là bản thân hắn cực kỳ thông minh." Hứa Mộ Nhan giật mình.

"Ngươi học nhiều đến nỗi đã nổ não rồi sao, hắn nói vậy với ngươi thì ngươi liền tin là thật?" Vương Hạo Nhiên khinh bỉ nói.

"Ngươi. . . Ngươi sao lại mắng người ta chứ." Hứa Mộ Nhan cong miệng.

Mình tốt xấu gì cũng là một nữ sinh? Lại dám chửi mình là đầu óc bị hỏng.

"Đây không phải là ta mắng ngươi mà là nhắc nhở ngươi, để ngươi nhìn rõ tên Sở Bạch kia, đừng bị lời nói của hắn dụ dỗ, nên cách hắn xa một chút."

"Nam sinh đều thích lừa gạt nữ sinh như vậy sao." Hứa Mộ Nhan lẩm bẩm một tiếng, lơ đãng nhìn về phía Vương Hạo Nhiên:

"Vậy ngươi có dối gạt ta không?"

Vương Hạo Nhiên nhìn về phía nàng.

Chỉ thấy ánh mắt Hứa Mộ Nhan sáng rực, ở sâu trong con ngươi như có từng tia tình ý phun trào.

Cô nàng này, quả nhiên là động lòng với mình.

Nhưng Vương Hạo Nhiên cảm thấy thế vẫn chưa đủ.

"Nam sinh lừa nữ sinh, chỉ có hai trường hợp, một là tiền tài, hai là sắc, ngươi cảm thấy ta lừa ngươi để làm gì?"

Hứa Mộ Nhan có chút không hiểu, hình như nghe không hiểu.

Vương Hạo Nhiên cười tiếp tục nói:

"Tiền ta có rất nhiều, ta đương nhiên không thể lừa tiền của ngươi, về phần sắc, ha ha, ta đã sớm nói với ngươi rồi, ngươi đã quên sao, cần ta lập lại một lần nữa không? Ta với ngươi không. . ."

Hứa Mộ Nhan hình như đã nghe hiểu, mặt đỏ lên.

Nhưng mà không phải do thẹn thùng, mà là tức giận.

"Biết rồi, ngươi không có hứng thú với ta, ta đã nhớ kỹ rồi." Hứa Mộ Nhan cắt ngang lời nói của Vương Hạo Nhiên.

"Nhớ kỹ là tốt." Vương Hạo Nhiên mỉm cười nói.

Hứa Mộ Nhan nhìn bóng lưng Vương Hạo Nhiên, tức giận tới mức dậm chân, hận không thể tiếp tục nói lý với nam sinh này, nhưng gương mặt của nam sinh đáng ghét này lại một mực quanh quẩn trong đầu của nàng không tiêu tan.

【 Đinh, kí chủ làm lay động trái tim nữ chính Hứa Mộ Nhan, thu được 200 điểm phản phái. 】

"! ! !" Vương Hạo Nhiên.

Độ thiện cảm cao lên rồi, nên trêu nữ chính cũng thưởng điểm phản phái luôn?

Vậy sau này mình sẽ trêu thật nhiều!

——

"Đừng xem thường người khác, chờ thành tích thi thử ra, đến lúc đó các ngươi sẽ biết ai là học sinh dở, một nhóm rác rưởi, các ngươi chờ bị thành tích của ta tát mặt đi!"

Một chỗ khác trong phòng học truyền ra tràng cười vang của các học sinh, mấy tên học sinh không ngừng tái diễn lại một câu nói kia.

Sắc mặt của Sở Bạch đen như đít nồi.

Mấy học sinh xung quanh cứ lặp lại câu nói kia, bản gốc là của Sở Bạch.

Mấy ngày trước Sở Bạch giả chăm chỉ học tập, nói những lời khó nghe làm những học xung quanh hết sức khó chịu.

Lúc ấy Sở Bạch hận bọn họ, nên nói ra lời ngông cuồng.

Câu nói ngông cuồng kia chính là câu mà những người xung quanh đang lặp lại.

【 Đinh, kí chủ điều khiển từ phía sau, thành công ngăn cản nhân vật chính Sở Bạch gian lận trong kì thi thử, thu được 300 điểm phản phái. 】

Vương Hạo Nhiên nhận phần thưởng, nhìn náo nhiệt trong phòng học, nhưng không đi khiêu khích Sở Bạch.

Là một đại phản phái, khiêu khích nhân vật chính là một hành động cấp thấp.

Vương Hạo Nhiên khinh thường làm chuyện này.

Nếu muốn giễu cợt, thì cũng phải sai tiểu đệ đi.

Nhưng người xung quanh khiêu khích Sở Bạch quá nhiều.

Hình như điều này cũng không cần thiết

Vương Hạo Nhiên mở ra bảng thuộc tính, xem điểm phản phái.

【 Điểm phản phái: 1800】

Đã nhiều như vậy cơ à?

Vương Hạo Nhiên lập tức dùng 1000 điểm phản phái, đổi "Kỹ năng diễn xuất cấp Vua Màn Ảnh".

Còn dư lại 800 điểm phản phái, còn có thể rút thưởng được một lần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK