“Ta bây giờ chỉ muốn yên lặng một chút, ngươi đi đi.” Dương Tĩnh Uyển căn bản là không nghe thấy lời an ủi của Tô Lãng. “Ta có thể đi, nhưng ngươi còn chưa ăn xong cơm, ngươi vẫn nên đi xuống ăn cơm đi, bằng không buổi tối sẽ đói đó.” Tô Lãng ôn nhu khuyên giải. “Ngươi phiền quá đấy, ngươi đi được chưa?” Dương Tĩnh Uyển mất kiên nhẫn, ngữ khí trở nên ác liệt hơn. “Ngươi nghe lời ta ăn cơm, ta sẽ không phiền ngươi nữa.” Tô Lãng vẫn mỉm cười. “Ta đi, được...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.