Mục lục
Ta Trở Thành Phú Nhị Đại Phản Phái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đúng thật, đáng nhẽ ta nên nghĩ tới!”

Hứa Mộ Nhan nghe xong, hoàn toàn chắc chắn với phán đoán Sở Bạch muốn ăn gian.

Chỉ là, trong nội tâm nàng vẫn còn chút cầu may.

“Nhưng gian lận đâu có đơn giản như vậy? Mang tài liệu cũng không thể khiến thành tích tăng mạnh được.”

“Ngươi cho là gian lận chỉ có là mang tài liệu thôi ư? Không thể đi mua đáp án đề thi, hay mua chuộc giám thị sao?” Vương Hạo Nhiên nói.

“A... Còn có thể như vậy...” Mặt mũi Hứa Mộ Nhan tràn đầy kinh ngạc.

Là một học bá, cho tới bây giờ nàng chưa từng nghĩ đến chuyện gian lận, làm sao biết có nhiều cách như vậy.

Vương Hạo Nhiên nhìn Hứa Mộ Nhan đang lo lắng, cảm thấy thời cơ đã đến, bâng quơ nói:

“Thật ra đây chỉ là suy đoán của ta, có lẽ người khác không có nghĩ như vậy, ta còn có việc, không tán gẫu nữa.”

Nói xong, Vương Hạo Nhiên xoay người rời đi.

“Chờ đã.”

Hứa Mộ Nhan quýnh lên, nhanh chóng kéo tay Vương Hạo Nhiên lại.

Vương Hạo Nhiên dừng bước, chăm chú nhìn nàng.

Mặt mũi Hứa Mộ đỏ lên, lập tức nới lỏng tay ra, mềm giọng:

“Ngươi có thể giúp ta không?”

“Cái này...” Vương Hạo Nhiên ra vẻ do dự.

“Van cầu ngươi, được không?” Lần đầu tiên Hứa Mộ Nhan làm nũng.

“Vậy ta thử xem.” Vương Hạo Nhiên “miễn cưỡng” đáp ứng.

“Đa tạ, đến lúc đó ta mời ngươi uống trà sữa!” Mắt Hứa Mộ Nhan nhìn Vương Hạo Nhiên không chớp, nở nụ cười trong veo.

【 Đinh, độ thiện cảm của một trong những nữ chính Hứa Mộ Nhan với túc chủ +10, độ thiện cảm hiện tại là 40. (Vô cùng thân cận)】

【 Đinh, ảnh hưởng hướng đi của nội dung cốt truyện, thu được 200 điểm phản phái.】

“Thật sự lấy được điểm thiện cảm?!”

Nhận được tin tức nhắc nhở của hệ thống, Vương Hạo Nhiên thầm vui vẻ.

Ngăn cản Sở Bạch gian lận vốn là chuyện hắn nhất định phải làm.

Trợ giúp Hứa Mộ Nhan thực ra chỉ là thuận đường mà thôi.

Không ngờ lại còn xoát được độ thiện cảm của Hứa Mộ Nhan, đây đúng là niềm vui ngoài ý muốn.

——

Thời gian mấy ngày vội vàng trôi qua.

Tất cả học sinh cấp ba đều được xáo trộn với phòng thi và chỗ ngồi ngẫu nhiên.

Chiều thứ sáu, các học sinh đều lấy được số báo danh thi của mình và giấy cho phép thi, đến phòng thi sớm làm quen.

Những phòng thi này, vốn là phòng học của học đệ học muội cấp dưới, có điều bây giờ được dọn ra làm phòng thi tạm thời.

Tại mỗi cửa phòng thi có dán vào tất cả các mục thời gian thi, cùng với mục tên giám thị.

Học sinh cấp ba theo thứ đến phòng thi của mình, tìm được chỗ ngồi có dán tên và số báo danh.

Giám thị phát một bài thi nghe tiếng Anh.

Rất nhanh, trong phòng học liền vang lên đề thi nghe tiếng Anh.

Chỗ ngồi của Sở Bạch nằm ở chỗ cuối cùng trong phòng thi.

Vị trí này đối với Sở Bạch mà nói, chính là một chỗ phong thuỷ.

Hắn vận dụng thấu thị, tầm mắt xuyên qua từng bức tường, có thể nhìn được đáp án bài thi nghe của khoảng một trăm năm mươi học sinh trên mặt giấy.

Đương nhiên, giờ chỉ là thi nghe tiếng Anh mà thôi, Sở Bạch cũng sẽ không sao chép người khác.

Điều hắn muốn làm lúc này là khóa chặt vị trí đại khái của những học sinh có thành tích tốt.

Điểm này không có chút khó khăn nào với Sở Bạch.

Nhân vật cấp học bá của mỗi lớp trong trường thường được nhận khen ngợi tạis đại hội, nên những gương mặt đó quá quen thuộc.

Chỉ top mười cao nhất trường cấp ba này, Sở Bạch đã tìm được ba vị, trong đó một người còn chuyên đứng top ba toàn trường.

Cũng chớ xem thường học sinh ở top mười tổng thành tích.

Xếp hạng thành tích của trường Trung học Thủy Trạch có chất lượng rất cao, nhìn từ xưa đến nay, học sinh có thể bước vào top mười toàn trường gần như là những người có thể vào được những trường đại học đứng đầu cả nước.

Hứa Mộ Nhan cùng Vương Hạo Nhiên trong lớp có thành tích cũng chỉ đủ tiến vào top mười toàn trường mà thôi.

Chỉ cần có thể chép được của ba người này, Sở Bạch có thể chắc chắn hắn sẽ vào được top mười toàn trường.

Hứa Mộ Nhan, cứ đợi làm bạn gái ta đi!

“Ha ha...”

Sở Bạch vô cùng kích động, hận không thể đẩy nhanh thời gian đến ngày thành tích thi được công bố.

“Bạn học kia, ngươi không chăm chú nghe đi, cứ hết nhìn đông tới nhìn tây cười ngây ngô cái gì?!”

Khác thường của Sở Bạch làm cho giám thị phòng thi chú ý tới.

Lên tiếng khiển trách Sở Bạch, là một vị giám thị nam, đồng thời cũng là người giảng dạy thể dục cho khối mười hai.

Dù lớp thể dục đúng chất của khối mười hai chẳng được mấy buổi, nhưng Sở Bạch vẫn biết tên của giáo viên thể dục này.

Hắn tên Tân Lương Tài.

“Tân lão sư, vừa rồi mặt ta bị rút gân, cho nên mới cử động mặt, ngại quá.” Sở Bạch lập tức nhận sai.

Sở Bạch mới vừa nhìn danh sách giám thị, biết tất cả các mục khảo thí của phòng thi này đều là do Tân Lương Tài làm giám thị.

Nếu như đắc tội Tân Lương Tài, chắc chắn sẽ khá bất lợi với mình.

Dù sao Sở Bạch còn phải dựa vào việc gian lận nhìn đáp án của người khác, ánh mắt không tránh khỏi sẽ phải nhìn về nơi khác.

“Tập trung nghe đi!”

Tân Lương Tài nghiêm nghị cảnh cáo rồi một lần, rồi không tiếp tục nói nữa.

“Vâng vâng!”

Sở Bạch thành thành thật thật gật đầu, bộ dáng học sinh ngoan ngoãn, nhưng ở trong lòng lại mắng Tân Lương Tài.

Chẳng phải chỉ là một giáo viên thể dục thôi sao? Chút văn hóa cũng không có, cả người toàn bắp thịt, trông có vẻ như tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển!

Một lát sau, bài thi nghe tiếng Anh kết thúc.

Các thí sinh theo thứ tự rời khỏi phòng thi.

Chờ thí sinh đi gần hết, Tân Lương Tài cũng chuẩn bị rời đi.

Mới ra cửa phòng, Tân Lương Tài liền gặp được Tống Trinh Vũ.

Nghĩ đến việc Tống Trinh Vũ cũng là một trong những giám thị của tầng này, Tân Lương Tài không khỏi vui mừng, đang muốn chào hỏi Tống Trinh Vũ, chưa nói ra miệng lại bỗng phải thu về.

Rồi chợt, hắn bước nhanh rời đi.

Cứ như là trốn Tống Trinh Vũ như trốn ôn dịch.

Cuối cùng đã xuống tầng một, Tân Lương Tài thở dài một hơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK