Mục lục
Đẳng Cấp Ở Rể - Lâm Tử Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 159

Sở Phi nhất thời nóng nảy, “Sở Hạo, anh thật không phải người! Tôi chính là em họ anh, anh cứ như vậy đấy tôi vào hố lửa “Ha hả, cô nói cái gì, tôi là vì tốt cho cô, Hoàng tong chính là ông chủ lớn, đi theo hắn, so với phế vật Lâm Tử Minh không phải tốt hơn nhiều sao?” Sở Hạo cười nói.

Hoàng Văn Hoa có chút không kiên nhẫn, hắn huy phất tay, nói: “Được rồi,sự kiên nhẫn của tối có hạn, nhanh tiến vào đàm phản hợp đồng, tối nay tôi còn có chuyện phải làm.”

Đúng vậy, hắn buổi tối hẹn Quách Quân Di cùng nhau ăn cơm.

Từ khi hắn hướng Quách gia cầu hôn, Quách Nguyên Giáp liên cực lực tác hợp hẳn cùng Quách Quân Di, cho rằng hắn là rể hiền, bất kể năng lực, nhân phẩm đều hoàn mĩ, Quách Quần Di gả cho hắn là có phúc, không biết sau lưng hắn lại là người đàn ông như vậy.

Sở Phi khẽ cắn môi, xoay người bỏ chạy.

Tuy lên, tốc độ của cô làm sao so với được với những vệ sĩ nhanh nhẹn, vừa mới chạy không tới hai bước, đã bị bắt được.

Hoàng Văn Hoa nhất thời vui vẻ, “Ôi, thật đúng là dám chạy à? Có vẻ như tính khí khá mạnh mẽ, trùng hợp, tôi thích kiểu này.”

Hoàng Văn Hoa cười, đi qua đi, vươn tay muốn sở mặt Sở Phi

Sở Phi hoàn toàn luống cuống, cô liều mạng giãy dụa, đáng tiếc giãy dụa không ra, “Hoàng Văn Hoa Anh dừng tay cho tôi, băng không tôi thật sựbáo cảnh sát bắt anh!” “Ha ha ha, bắt tôi?” Hoàng Văn Hoa vươn tay, trượt nhẹ nhàng trên khuôn mặt c Sở Phi, tán thưởng nói: ” Làn da mịn màng, đúng là người đẹp nhất ở Thành phố Hoa, Sở tiểu thư, thật ra tôi đã mê mẩn cô từ lâu.”

Sở Phị càng thêm nóng nảy, hiện tại cô thực hối hận, sớm biết như vậy, cô nền đem Lâm Tử Minh đi cùng

Nghĩ đến tin nhắn mà Lâm Tử Minh gửi cho cô, cô trong lòng, dâng lên một chút hy vọng, có lẽ, Lâm Tử Minh có thể đúng lúc chạy tới cứu cô,

Rất nhanh cô đem loại này hy vọng xa vời này phủ định, cô tới nơi này, cũng không có nói cho Lâm Tử Minh, Lâm Tử Minh sao biết vị trí ở đâu? “Sở Hạo! Tôi là em họ anh, anh thấy chết mà không cứu được coi là con người sao ?” Sở Phi hốt hoảng.

Nhưng mà Sở Hạo cố tình phớt lờ cô, lắc lắc đầu, giả vờ không nghe thấy, lạnh lùng và tàn nhẫn.

Sở Phi liều mạng giãy dụa, nhưng là giãy dụa không ra, cô vô cùng sợ hãi cùng bất lực, bắt đầu khóc lên.

Cuối cùng vào lúc này, vang lên tiếng đập cửa, lập tức phá vỡ bầu không khí trong phòng.

Hoàng Văn Hoa lập tức nhíu mày, khó chịu nói: “Người nào không có mặt lại gõ cửa lúc này?”

Sở Phi sửng sốt một chút, vui mừng đứng lên, hay là, là chủ tịch Tử Quỳnh đến cứu cô ?!

Đúng vậy, phản ứng đầu tiên của cô chính là nghĩ đến chủ tịch Tử Quỳnh, mà không phải Lâm Tử Minh, bởi vì trong lần ở Kim Long KTV, lúc cô gặp nguy hiểm, chính là chủ tịch Tử Quỳnh kịp thời tới cứu cô.

Hiện tại hoàn cảnh tương tự, người đầu tiên cô nghĩ đến cũng là chủ tịch Tử Quỳnh, cô hy vọng và trong lòng cũng nghỉ chỉ có chủ tịch Tử Quỳnh mới có thể cứu được cô. “Là chủ tịch Tử Quỳnh đến ”

Trong lúc vội vàng, cô nói những gì cô nghĩ trong đầu.

Hoàng Văn Hoa biểu tình lập tức nghiêm trọng, “Chủ tịch Tử Quỳnh?chuyện này là sao, cổ cùng chủ tịch Tử Quỳnh còn có quan hệ?”

Sở Phi nhìn đến Hoàng Văn Hoa có chút kiêng kị, tâm tình khẩn trương của cổ thả lỏng đi rất nhiều, lưng cũng đứng thẳng, lạnh lùng nhìn chăm chăm Hoàng Văn

Hoa, “Không sai, chủ tịch Tử Quỳnh là bạn của tôi.”

Nhìn như năm chữ chủ tịch Tử Quỳnh này đối Hoàng Văn Hoa mà nói áp lực rất lớn, hẳn hưởng Sở Hạo chứng thực, “Anh sao lại không có nói cho tôi biết Sở Phi cùng vị kia có quan hệ?”

Giọng điệu mang theo sự xấu hổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK