Mục lục
Đẳng Cấp Ở Rể - Lâm Tử Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 562

Quách Quân Di vẫy tay với họ nói: “Phương Phương, mây người đứng đó làm gì, lại đây.”

Châu Tân Phương như vậy mới dám đi tới, dù vậy vẻ mặt vẫn rất lo lắng, kiếng chân bước đi, càng lúc càng thận trọng hơn bao giờ hết, vì sợ một hành động của mình có thể chọc tức Lâm Tử Minh.

“Quân Di, chuyện vừa rồi thật là ngại quá, tôi không biết răng bạn trai của cô là chủ tịch, tôi thực sự xin lỗi, cô có thể tha thứ cho tôi không?” Châu Tân Phương lo lắng, nói, bí mật liếc Lậm Tử Minh một cái, rồi lập tức thu về, rất rụt rè và sợ hãi.

Người khác cũng vậy, nhìn Lâm Tử Minh rất bắt lực, sao nào bộ dạng của anh nhìn có vẻ kinh khủng như vậy sao?

Quách Quân Di xua tay, thờ ơ nói: “Nhìn xem cô sợ kìa, đừng căng thẳng như vậy, chúng ta là bạn tốt của nhau, chuyện xảy ra hôm nay không phải lôi của cô, cũng không phải nh ý, chỉ tại cái tên Khưu Nguyên Minh đáng ghét kia, bây giò hăn ,cũng vậy nhận hình phạt xứng đáng rồi. ‘ Châu Tân Phương thả lỏng một chút, lập tức cô ấy lại lo lắng nhìn Lâm Tử Minh, thái độ rất khiệm tốn, thận trọng nói: “Chủ tịch, vừa rồi tôi không. Có ý xúc phạm anh… tôi ở ; đây, xin lôi anh, mong chủ tịch bớt giận.

Lậm Tử Minh xua tay nói: “Không, cân, tôi không nhỏ nhen như vậy.”

Sau đó, Lâm Tử Minh nói với những người đứng phía trước không dám bước qua: “Mây người cũng hãy thoải mái đi, tôi vận biệt đúng sai, chuyện vừa rồi không liên quan gì ‹ đến mây người, tôi sẽ không làm mấy người khó xử.”

Họ từ từ thả lỏng, nhìn nhau, rồi cố găng đi tới và quan sát kỹ Lâm Tử Minh.

Lâm Tử Minh tỏ ra thích thú khi thấy họ sợ hãi, trông mình có đáng sợ như vậy không?

Lúc này thời gian cũng không còn sớm nữa, Lâm Tử Minh tỏ ra hơi sốt ruột, họ không dám ở lại nữa, hóm hỉnh tìm lý do đề quay về.

“Muộn rồi, cô cũng về nghỉ ngoïi đi.”

Chỉ còn lại hai người bọn họ, Lâm Tử Minh nói với Quách Quân Di.

“Mới mười giờ, còn sớm, hay là anh qua nhà em ngôi?” Quách Quân Di chớp chớp mắt nói.

Lâm Tử Minh lắc đầu nói: “Đến nhà cô ngôi thì thôi đi, tôi phải về báo cáo Với VỢ.”

Trong mắt Quách Quân Di có chút buôn bực, cô ấy nhẹ nhàng căn môi nói: “Anh sợ vợ sao?”

“Đó không phải là sợ hãi, mà là sự tôn trọng. Quên nó đi, cô chưa từng kết hôn. Ỷ Lâm Tử Minh nói.

Quách Quân Di muôn phản bác lại, nhưng Lâm Tử Minh không cho cô ấy cơ hội này, tự mình bắt một chiếc xe taxi bên đường dời đi, cô ấy tức giận đến mức dậm chân, vẫy tay ra hiệu rồi từ mây góc đường đi ra một vài vệ sĩ, đưa cô ấy vê nhà.

Sau khi Lâm Tử Minh trở về nhà, vừa hay Sở Phi đã cũng ở nhà rồi, khi cô đến gần, Sở Phi ngửi được mùi thơm của phụ nữ trên người Lâm Tử Minh, sắc đi hơi thay đôi.

Đều là phụ nữ nên rất nhạy cảm với mùi hương của phụ nữ, tự nhiên sẽ ngửi được đây là dòng nước hoa cao cập dành cho phái nữ.

Lâm Tử Minh hét lên trong lòng không tốt rồi, anh đã bắt cần rồi, vì những tiền án trước đây nên Lâm Tử Minh rất căng thẳng, ngay khi anh ấy muôn giải thích thì Sở Phi đã nói: “Đừng căng thẳng, em tin anh.”

Một câu nói chặn Lâm Tử Minh lại.

Sở Phi vì đã nói như : vậy, nên giải thích quá nhiều có vẻ hơi áy nảy.

Thật kỳ lạ khi Sở Phi biết rằng đêm nay Lâm Tử Minh đi cùng những người phụ nữ khác, nhưng trong lòng cô không có nhiều cảm xúc tiêu cực, ngược lại có chút nhẹ nhõm không sao tả xiết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK