Mục lục
Đẳng Cấp Ở Rể - Lâm Tử Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 306

Trước kia, cô tuy răng không yêu Lâm Tử Minh, cũng vần cho Lâm Tử Minh sắc mặt tốt, vẫn xem Lâm Tử Minh là người một nhà.

Nhưng hiện tại, cô chán ghét Lâm Tử Minh đến cực điểm.

Nghĩ đến vừa rồi bản thân ở trước mặt Lâm Tử Minh thâm tình thổ lộ, còn nói với Lâm Tử Minh những lời kia, cô nghĩ mà muốn nôn. Thật sự quá cầu huyết rồi.

Tuy nhiên thông qua chuyện vừa rồi, cô cũng không đâu tranh nữa, có lẽ, cô cùng chủ tịch Tử Quỳnh, chính là có duyên không có phận, nhật định cả đời cô cũng không thê cùng chủ tịch Tử Quỳnh bên nhau. Thật mắt mát, thật đẳng tiếc, nhưng cô có thể làm gì đấy?

Chủ tịch Tử Quỳnh có thể đem mặt nạ chú hề đều cho Lâm Tử Minh, nhứ vậy đã nói lên, chủ tịch Tử Quỳnh không yêu cô. Hoặc là, chủ tịch Tử Quỳnh, cũng giống Lâm Tử Minh, đang nhìn cô chê cười.

Nghĩ tới này đó, Sở Phi không kìm được cười cợt bản thân.

Lâm Tử Minh hình như đã giải phóng được bản chất thật của hắn, tên ở rê uất ức ngày trước, biến thành tên cà lơ phất phơ, kiêu ngạo, xấu xa.

Sau khi lái xe về đến nhà, chờ Sở Phi xuống xe, hắn trực tiệp ôm eo Sở Phi, hơn nữa còn say mê ngửi mái tóc của Sở Phi,, lộ ra nụ cười đáng khinh, “ồ, thật thơm.”

Sở Phi căng thẳng, lộ ra vẻ giận dữ cùng ghê tởm, Lâm Tử Minh thật hạ lưu , thật sự làm cho cô chán ghét.

Cô lạnh lùng. nhìn chằm chằm Lâm Tử Minh nói: “Đấy là con người thật sự của anh?”

Lâm Tử Minh ôm eo Sở Phi , thuận thê dùng sức, đem Sở Phi kéo qua, dựa vào người hắn, cười nói: “Như thế nào, cồ sợ hãi là Sở Phi khinh thường cười, “Nói đùa, ai sợ hãi? Dù sao anh đã đem tôi đùa bỡn thành như vậy, tôi có tư cách gì sợ hãi đâu?”

“Ha ha ha, sớm biệt răng cô như vậy, tôi nên bộc lộ bản chất sớm một chút.

Đều nói đàn ông không xâu phụ. nữ không thương, thật sự là chân lý đó”

Lâm Tử Minh cười, ánh mắt đầy tơ máu. dáng vẻ thât điên cuồng .

Khiên cho Sở Phi phải thốt một câu, bệnh thân kinh.

Trên đường đi, rất nhiêu hàng xóm nhìn Lâm Tử Minh tự nhiên ôm Sở Phi tiền vào, hơn nữa còn rất thân mật, bọn họ đều mở to hai mắt, cảm thấy thật khó tin. Một số người còn dụi dụi mắt và nghĩ rằng họ bị ảo giác.

Hầu như tắt cả mọi người sống trong tiểu khu này đều biết rõ, Lâm Tử Minh là tên ở rê, thân phận thấp, Sở Phi vẫn khinh thường hắn, chưa từng thân mật như vậy .

Một ông già tò mò hỏi: “Hai vợ chồng cô cậu, khi nào thì trở nên ân ái như vậy?”

Không đợi Sở Phi nói chuyện, Lâm Tử Minh liền giành trước nói: “Ha ha bác Trương, tôi cùng Phi Phi phía _”

trước có chút mâu thuẫn, giờ đã giải thích xong, đương nhiên ân ái. Như.

thế nào, Trương bá không muốn thấy chúng tôi ân ái sao?”

Bác Trương vội vàng lắc đầu, nói: “Không không, tôi đương nhiên không có ý này, hai người ân ái là tốt , vợ chông thì nên như vậy, ha ha.”

Không biết vì cái gì, khi ông ta nhìn đến ánh mắt Lâm Tử Minh, tự nhiên có chút sợ hãi, phải biết rang trước kia ông ta giáo huân Lâm Tử Minh không ít.

Dưới sự theo dõi của nhiêu người hàng xóm, Sở Phi cùng Lâm Tử Minh về đến nhà mở cửa ra, vừa vặn Sở Hoa Hùng cùng Liễu Tố Hồng ở phòng khách xem, nhìn thấy họ ân ái trở về, cũng ngây ngẩn cả người.

Liễu Tố Hồng nheo mắt, nghĩ đến bản thân chắc nhìn lầm rồi, sau đó, kinh ngạc nói: “Phi Phi, con nay uống lộn thuốc sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK