Mục lục
Đẳng Cấp Ở Rể - Lâm Tử Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 410

Lâm Sơn Hà bên cạnh thấy cảnh này, hắn ta đã có một điềm báo tôi tệ, nhưng hắn không kịp lên tiếng thì Lâm Thiểu Ánh đã bị mất hét Íí trí rồi, phẫn nộ tấn công L Lâm Tử Minh, cùng với một loạt các năm đấm, hét lên: “Lâm Tử Minh, ông sẽ giết chết mày”

Lâm Tử Minh: ” Lâm Thiểu Ánh mày điên rồi, mày thật sự dám ra tay với tôi, tôi là em họ anh đó, cho dù anh có ‘giết chết tôi, tôi cũng sẽ không đưa cho anh năm trăm tỷ nhân dân tệ di sản đó đâu…..Óil Ói! Cứu mạng, cứu Lâm Thiểu Ánh: “ Lâm Tử Minh, mày đừng chạy trốn, nếu mày không lây ra năm trăm tỷ nhân dân tệ di sản đó ông mày sẽ khiến mày sống không băng chêt!”

“ Cứu mạng, giết người rồi, Lâm Thiều Ánh con trai của Lâm Sơn Hà, tộc trưởng của Lâm Gia sẽ giết người vì năm trăm đỷ nhân dân tệ di sản, giết người rồi, người đâu đến cứu tôi với….. Lâm Tử Minh nói với cái giọng đầy sợ hãi, run rầy, giọng nói của anh nhự một người đang ở trong một tình huống tuyệt vọng, nhưng mà người thật thì sao nhàn dõi quá lùi lại mấy bước, đặc biệt bình tĩnh, nở nụ cười trên mặt, làm gì còn cái giọng nói của anh ta xấu hỗ và khổ sở đây nữa chứ?

Ngược lại, Lâm Thiểu Ánh phẫn nộ lao đến Lầm Tử Minh, vì mất đi sự tính, cộng thêm võ công cách xa Lâm Tử Minh rất nhiều, đến quần áo của Lâm Tử Minh cũng còn không thể chạm vào được, ngược lại Lâm Tử Minh khi né tránh hắn cũng lén lút tấn công lại, nỗi đau khiến hắn cười toe toét, nước mắt cũng chảy ra.

Lâm Thiều Ánh hắn có bao phải chịu sự nhục nhã như vậy đâu?

Lần này, mọi người đều nhìn vào Lâm Tử Minh, người đang trốn ở đại sảnh, thấy nụ cười nực cười trên mặt Lâm Tử Minh, bọn họ không thể không. thể không cảm. thấy lạnh ở cô, tê liệt ở da đầu, lần đầu tiên cảm nhận thây sự Sợ hãi! : Hóa ra từ đầu đến cuối củng đều là Lâm Tử Minh đạo diễn, cũng có thể nghĩ được, cuộc nói chuyện này đã được ghi lại, nều như giao nó cho cảnh sát thì Lâm Thiều Ánh sẽ kết thúc.

Cái gì được gọi là gươm chưa dính máu đã thắng?

Đây chính là gươm chưa dính máu đã thắng!

Vấn đề là Lâm Tử Minh đến đây một mình, không tìm một người trợ giúp, đã chơi cho Lâm Gia xoay tròn tròn rồi!

Cái IQ này, sự can đảm này, phương THHP này đơn giản là làm người ta đáng sợ.

Nếu như so sánh ngay cả Lâm Tử Hào cũng thua nhiễu.

Vào lúc này, nhiêu người còn nhớ lại trước khi bị đuôi ra khỏi Lâm Gia, đệ tử ưu tú nhất của Lâm Gia là Lâm Tử Minh không phải là Lâm Tử Hào.

Có thật là vì Lâm Tử Minh thừa kế gen của mẹ mình?

“Đủ rồi!”

Lâm Sơn Hà không thể nhịn được nữa, nắm lấy cô áo của Lâm Tử Hào kéo hắn lại.

“Bố! Bố kéo con làm gì? Con sẽ giết Lâm Tử Minh..

Lâm Thiểu Ánh lườm mắt tức giận, nhưng trước khi hắn nói xong, hắn đã bị Lâm Sơn Hà, đánh cho hai cái vào mặt, khiến hắn bối rồi “ Lâm Thiều Ánh, con quá tự phụ! Tử Minh là em trai con, làm sao con có thẻ…

Nói đến đây, hắn ta dừng lại, vì hắn ta thấy răng Lâm Tử Minh đã cúp máy lần nữa, hắn ta căn bản không ơi cơ hội níu kéo.

Đột nhiên, Lâm Sơn Hà dường như đã già đi mười tuổi, cơ thể hắn ta đã nới lỏng hơn nhiều. như thể đang nản lòng, hắn ta thở dài nói với Lâm Tử Minh, ” Lâm Tử Minh, là bác đã đánh giá thấp. cháu rồi, cháu thắng rồi, cháu thắng rồi!”

Lâm Tử Minh nói một nụ cười: “Sao bác nói vậy? Cả hội trường hơn hai trăm người đều là người của bác, còn cháu chỉ có một mình, cháu hoàn toàn không phải là đổi thủ của mọi người.”

Lâm Sơn Hà nhìn sâu vào Lâm Tử Minh, đồng tử đầy sự tôn trọng và sợ hãi, hắn ta thực sự bắt đầu sợ Lâm Tử Minhl Không chỉ hắn, mà còn có nhiều người có mặt cũng như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK