Mục lục
Đẳng Cấp Ở Rể - Lâm Tử Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 281

Lâm Tử Hào nhìn được cảnh này, mắt của hắn rạng rỡ, cười lớn: “Mày đã kiệt sức rồi! Lâm Tử Minh mày thua rồi!”

Sau khi nói điêu đó, anh ta lập tức phản công, như một cơn bão, không cho Lâm Tử Minh có một cơ hội được thở.

Nêu là trước đây, cùng một môi trường tập luyện, Lâm Tử Hào làm sao có thê là đôi thủ của Lâm Tử Minh được? Nhưng mà bây giờ, môi trường tập luyện của hai người có sự khác biệt quá lớn, kĩ năng chiên đấu có thể dựa vào thiên phú củ mình, nhưng mà thể lực thì không thể dựa vào được.

Trong lòng của Lâm Tử Minh tràn đầy sự không can tâm, chống trả lại sự đối phó của Lâm Tử Hào, trong đầu anh nghĩ ra không ít hơn mười cách đối phó lại với Lâm Tử Hào, tiếc là anh không còn thể lực nữa rồi, thở hồn hễn, chỉ có thể đứng đó nhìn Lâm Tử Hào đánh bại hàng phòng thủ của anh, cứ thê đắm nào ngực anh , ném anh bay ra ngoài!

Rất đau đớn, Lâm Tử Minh cổ họng có chút ngọt, không kiểm soát được nôn ra một ít máu tươi.

Thể lực vẫn có sự cách biệt rất nhiều, trong bốn năm nay cho dù là anh vẫn bí mật tập luyện nhưng đã bị Lâm Tử Hào kéo ra một khoảng cách.

Anh vẫn muốn đứng lên, nhưng Lâm Tử Hào đã theo anh như một cái bóng vậy, đánh sang thậm chí một chân của hắn còn đặt trên ngực anh nữa, giám sát và chăm chằm nhìn anh, trên mặt đầy sự phẫn nộ khinh miệt, ” đây là thực lực của mày à?

Thật vô dụng.”

Lâm Tử Minh cắn răng, “ Mày cười.

cái mẹ gì? Chỉ là ăn hời về phân thê lực mà thôi, có giỏi thì mày cho tao thời gian ba tháng, đợi tao luyện tập xong rôi đánh chêt cha mày!”

“Ha ha ha, sao vị tướng bại trận còn dám dũng cảm?”Lâm Tử Hào khinh miệt nói, dùng lực vào chân hắn, nhìn thấy những biểu hiện đau, đón của Lâm Tử Minh, hắn cảm thấy rất – hạnh phúc, rất bị. kích động từ tận đáy lòng, ” Phê vật vần là phê vật, đừng nói răng cho mày ba tháng, cho mày ba năm, mày cũng không phải là đôi thủ của tao.”

Lâm Tử Minh nghiến răng mà không nói gì cả.

Lâm Tử Hào nhìn chằm chằm anh, sâu trong mắt hắn có ý nghĩ sẽ giết người, hắn muôn giết chết Lâm Tử Minh.

“Nói, ông nội đề lại cho mày 500 tỷ, mày giâu ở đâu rồi?” Lâm Tử Hào lạnh lùng nói.

Lậm Tử Minh cười, “ Sao thế, mày cân nó à?”

Lâm Tử Hào dùng lực đè mạnh hơn, ‘ Đem số tiền đó trả lại cho tao, tao sẽ tha cho mày một mạng.”

Hắn không ngừng dùng lực chèn ép, Lâm Tử Minh càng ngày càng đau đớn, sương sườn đêu muôn gãy hết rÔI, nhưng anh vẫn nghiền răng, không. lộ ra một chút gì thảm hại, hơn nữa còn cười nói: “ có giỏi thì mày _ giết tao đi, chỉ cần tao chết rồi, số tiền đó sẽ được quyên góp vào quỹ từ thiện ngay lập tức, một đồng mày cũng sẽ không lầy được.”

” Mẹ nó!” Lâm Tử Hào thốt lên một tiếng, biểu hiện trên khuôn mặt hắn trở lên rất kinh khủng, “ Xem ra mày không nhìn thấy quan tài không đồ lệ đúng không? Nêu đã như vậy thì mày chết đi cho tao!”

Nói xong hắn dùng chân muốn đề chết Lâm Tử Minh.

Đúng lúc này, đột nhiên từ phía sau, có tiêng súng, bàng!

Viên đạn đã trúng vào chân của Lâm Tử Hào.

Tiếng súng đột ngột xuất hiện, Lâm Tử Hào bị giật mình, cái hành động đè chết Lâm Tử Minh lúc đầu cũng đã dừng lại một lúc.

Nhân cơ hội này, Lậm Tử Minh đã dùng sức mạnh cuồi cùng của mình để quay vệ bên phải, từ dưới sức ép chân của Lâm Tử Hào vật lộn ra! Sau tiếng súng, có một giọng nói: “Tử Hào thiêu gia, đừng có đuỏi cùng giết tận, dừng tay lại đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK