Mục lục
Đẳng Cấp Ở Rể - Lâm Tử Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 190

Nghĩ tới đây, hắn liền hung hăng trừng mắt liệc Tư Đồ Nam một cái.

Cố Hưng là người thông minh, ông làm sao còn không biết được ở đây có điều gì đó mờ ám, lập tức trừng mắt, nói với Hầu Dương Văn một cách nghiêm túc: “Cho thầy một giải thích rõ ràng! Đây là tình huồng gì!”

Hầu Dương Văn không một chút do dự bán đứng Tư Đồ Nam, hắn chỉ tay về phía Tư Đồ Nam: “Thưa thầy, con không có liên quan gì tới vận đề này, thây là người biệt rõ trình độ của con như thê nào, sao ngay cả đồ giả con không nhận ra được. Là Tư Đồ Nam, hăn kêu con phối hợp diễn cùng với hắn, lừa gia đình nhà Sở Hoa Hùng!”

Lời này nói ra, đối gia đình Sở Hoa Hùng mà nói, giống như bão táp trực tiếp nỗ mạnh trong đầu bọn họi Khiến cho bọn họ chết lặng, ngơ ngác nhìn Tư Đồ Nam, không thể tin được.

Nhất là Sở Phi, sắc mặc cô u ám, ánh mặt nhìn Tư Đồ Nam hoàn toàn thay đồi, cho tới bây giờ, cô vẫn không hiểu. Tư Đô Nam làm như vâv có mục đích gì.

Điều này khiến cho cô đối với hình ảnh của Tư Đồ Nam giảm xuống tới cực điểm.

Mà Tư Đồ Nam nhìn thấy ánh mắt của gia đình Sở Phi nhìn hắn làm cho hăn cảm thấy vô cùng khó chịu, hắn đập mạnh vào bàn, chỉ tay vào Hầu Dương Văn nói: “Hàu Dương Văn!

Ông đừng ngậm máu phun người, tôi căn bản không có quen ông. Càng không có kêu ông diễn cùng với tôi, chính ông tự đi vào đây, còn nói đây là hàng thật!”

Lâm Tử Minh lúc này mới đứng dậy,nói thêm một câu: “Tư Đồ Nam, nghe lời anh vừa nói thì anh đã biết đây là đồ giả? Ngược lại anh thật thông minh, có mây vạn nghĩ sẽ gạt Ni bố mẹ vợ của tôi, đôi xử bọ họ như kẻ ngốc.”

Lời nói này của Lậm Tử Minh rất độc, trong nháy mắt, Sở Hoa Hùng và Liễu Tố Hồng nhìn hắn bằng ánh mắt càng thêm ác liệt .

Tư Đồ Nam thiếu chút nữa phun ra máu! Ai nói Lâm Tử Minh là đồ phế vật vô dụng, miệng mồm quá độc á đi!

Hắn mở miệng, lập tức phủ nhận: “Đừng nói oan cho tôi, tôi căn bản không biêt!”

Hắn cố gắng từ chối điều đó,nhưng điều đó khiến người khác chán ghét hắn hơn so với hắn thừa nhận.

Lâm Tử Minh đạt được mục đích, nên cũng không có nói nhiều, ngược lại nhìn hắn ta như kẻ tiểu nhân đắc ý.

“Chú dì, Phi Phi, mọi người phải tin cháu, cháu thật sự không biết!” – Tư Đồ Nam bắt đầu rồi tung lên, vội vàng giải thích.

Lâm Tử Minh lại nói thêm một câu: “

Vậy ý của anh là, đêu là do Hầu Dương Văn vu oan cho anh, là trình độ của ông ta không đủ?”

Mẹ kiếp!

Tư Đồ Nam thật muốn xé toạt cái miệng của Lâm Tử Minh, người này, thật đáng ghét!

Cố Hưng lập tức nhìn chằm chằm Hầu Dương Văn, Hầu Dương Văn lập tức nói: “Nói láo! Rõ ràng là hắn kêu tôi làm như vậy, tôi có bằng chứng xác thật, trên Wechat còn có lịch sử trò chuyện của chúng tôi!”

Sau đó, ông ta lập tức mở Wechat ra, mở một đoạn ghi âm, bật loa to,khiến cho mọi người nghe được.

giọng nói bỉ ổi của Tư Đồ Nam: “Hầu tiên sinh, chuyện này tôi xin nhờ ngài, Sở Hoa Hùng và Liễu Tố Hồng đều là người thường, chắn chắn bọn họ không biệt được đây là đồ giả, cả hai đều là những người nhỏ bé chỉ biết hám của, đến lúc đó chắc chắn cảm động đến rơi nước mắt, ha ha ha..

Khi giọng nói này được phát ra, bầu không khí trở nên thay đồi, ánh mắt Sở Hoa Hùng và Liễu Tố Hồng nhìn hắn càng thêm lạnh lùng cùng chán ghét.

“Tư Đồ Nam, không nghĩ tới mày là người như vậy!” Sở Hoa Hùng căn răng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK