Mục lục
Đẳng Cấp Ở Rể - Lâm Tử Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 383

Còn về Sở Phi, cô ấy cũng là người bàng hoàng nhìn Lâm Tử Minh với một nụ cười, hôi nào Lâm Tử Minh lại mạnh mẽ đên vậy?

Lâm Tử Minh nhìn thấy phản ứng của họ trong mắt anh, anh vẫn rất chỉ là Vui, cuỗồi cùng anh cũng có thể uy phong trước mặt Sở Phi một lần.

Sắc mặt của Lâm Phong cũng sầằm xuống, làm sao lại không nhìn ra được là hai tên bảo vệ này đã đắc tội với Lâm Tử Minh, hắn lập tức phẫn nộ, đánh cho bọn chúng một bài học, hơn nữa ngay lúc đó đuồi chúng khỏi Thính Phong Đình.

Những quản lí cấp cao khác của Thính Phong Đình cũng toát mồ hôi lạnh cả người.

May mắn thay, Lâm Tử Minh không có kì kèo với họ nên là sự việc cũng không quá tệ.

“Được rồi, máy người không cần phải lo lắng như vậy, tôi chỉ quay lại để: uống trà mà thôi, mây người đi làm việc mà mấy người nên làm đi.” Lâm: Tử Minh xua xua tay đuôi họ đi, sau đó quay ra nói với Tiêu Thành và Sở Phi: “Phòng Thiên Ngữ là phòng bao cao cập nhất của Thính Phong Đình, tuyệt đồi im lặng và riêng tư có thể đáp ứng mọi nhu cầu của mọi người.”

“Yêu cầu” hai chữ này , Lâm Tử Minh đã đọc rất nặng nè, Tiêu Thành nghe xong toàn thân bàng hoàng, lộ ra cái.

biểu hiện còn khó nhìn hon cả khóc, ˆ Lâm tiên sinh, anh hiểu nhằm rồi, tôi và Sở Phi chỉ là bạn bè bình thường, tôi hoàn toàn không có ý gì đặc biệt với Sở Phi hết!”

Hắn nhanh chóng giải thích rõ ràng, nêu không Lâm Tử Minh sẽ ghi hận trong lòng, thì hắn sẽ kết thúc. Càng đi vào cái giới này, sẽ càng hiểu rằng bầu trời này lớn rồi nhưng sẽ có những bầu trời khác lớn hơn, đừng.

có nhìn họ ở trước mặt những người thân và bạn bè trông rất uy phong nhưng khi đứng trước những ông chủ lớn có máu mặt cũng chỉ là một con tép nhỏ nhoi đêm rắm cũng không dám đánh.

Lâm Tử Minh nhìn thẳng vào hắn nói, ” Vậy sao?”

Cái câu này, làm cho Tiêu Thành hong mang, sợ hãi hơn.

Sở Phi nhìn thấy cảnh này, cô cũng căn chặt môi, trong lòng cũng là cả mớ hỗn độn, nói không ra lời.

Tiêu Thành không dám có ý nghĩ xấu xa với Sở Phi nữa, còn chữa đến phòng Thiên Ngữ hắn đã vội vàng kí hợp đồng với Sở Phi, cho Sở Phi lợi ích cao nhất hơn nữa còn đưa cho Lâm Tử Minh một cái danh thiếp, mong rằng có thê kết bạn được với Lâm Tử Minh.

Theo cách này, bây giờ chỉ còn có Lâm Tử Minh, Sở Phi và thư kí của Sở Phi.

Thấy không khí không ồn, thư kí của Sở Phi cũng không dám ở lại, nhanh chóng tìm ra lý do đề chuôn mất.

Kết quả là chỉ còn có Lâm Tử Minh và Sỏ Phi ở lại đó, không khí bỗng trở nên rât gượng gạo………………

Lâm Tử Minh nhìn khuôn mặt của Sở Phi, gương mặt quen thuộc với tận xương tủy, nhưng lúc này đây lại trở nên kỳ lạ vô cùng, có cả ngàn câu nói muôn nói với Sở Phi nhưng ra đến tận miệng rồi thì lai giống như người câm , một câu cũng không thể nói ra được.

Sở Phi cũng vậy, cô cúi thấp đầu, câm ly trà lên, nhưng đôi mắt cô đang đi lang thang, không nhìn Lâm Tử Minh.

Phòng Thiên Tự, giàu có tráng lệ, ở trong đây giông như đang ở trên xứ sở của thân tiên vậy, diện tích cực lớn, chiếc cầu nhỏ nước chảy  róc rách, như thê nó là một thê giới thu nhỏ.

Ngay cả những người phục vụ ở đây cũng là nam thanh nữ tú, tùy tiện kéo một người ra làm ngôi sao hay một người mẫu đều được. Nhưng ở đây,  họ chỉ là phục vụ mà thôi.

Khi Lâm Tử Minh quay về đây, tâm trạng của anh ta rât phức tạp, anh ta đã không về đây hơn bốn năm rồi, Thính Phong Đình này được ông nội anh lập nên, lúc đó cũng đã hứa sẽ cho anh thừa kê.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK