Mục lục
Đẳng Cấp Ở Rể - Lâm Tử Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 89

Tần Dao thấy Lâm Tử Minh có điểm buông lỏng, chắc là không đành lòng nhìn cô bị đám đàn ông làm khó dễ, cô trong lòng mừng rỡ, đây là một cơ hội tốt, có thể thuyết phục Lâm Tử Minh đưa cô về nhà! Mặt ngoài có biểu hiện vẻ mặt mất mát, đáng thương nói “Người nhà em sớm đã xuất ngoại, bản than cũng khó giữ, nói gì đến quan tâm em”.

Lâm Tử Minh trầm mặc, bởi Tần Dao cúi đầu xuống nên hắn không nhìn được một tia giảo hoạt trong mắt Tần Dao chợt lỏe “Vậy bạn bè câu đầu? Bảo họ đến đón cô đi”. “Bạn bè của em?” Tần Dao tự giễu “Từ sau khi nhà gặp chuyện, em làm gì còn bạn bè”.

Cô bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, nói “Bạn bè xác thực bằng lòng tới đó em, liền chỉ có Sở Phi, nhưng hiện tại đã muộn rồi, một mình cô ấy qua đây cũng không an toàn”.

Này thật đúng làm Lâm Tử Minh khó xử.

Suy xét một lúc, Lâm Tử Minh trừng mắt nói “Lần sau không có ngoại lệ”.

Tần Dao nhất thời hoan hô nhảy nhót, như con gà mổ thóc ra sức gật đầu “Nhất định, nhất định”.

Lâm Tử Minh không vui, sau đó nâng Tần Dao dậy hỏi “Cô có thể đi được không?

Tần Dao thử đi hai bước, vẻ mặt đau khổ, chân toàn toàn không có lực, trong ánh mắt hàm chúa lệ quang nói “Đi không nổi”. Lâm Tử Minh thấy cô cái dạng này, chốc lát cũng không đi nổi, nói “Tôi đem cô đến bệnh viên, cô ở lại chữa trị, ngày mai là có thể tự mình về nhà”.

Tần Dao đâu chịu đi bệnh viện, khó khăn lắm mới có cơ hội như vậy, có thể để cho Lâm Tử Minh đưa cô về nhà, nếu phát triển tốt một chút, chính là có hi vọng tóm được Lâm Tử Minh “Em không cần đi bệnh viện, về nhà dùng đá đắp một chút, ngày mai là đỡ rồi”. “Vậy thôi được”.Lâm Tử Minh nhìn một chút, cô ta chỉ bị thương một chút, xác thực không cần đi bệnh viện.

Cũng may quán Bar tọa lạc trên một con phố lớn, xe taxi đón khách rất nhiều, tùy tiện là có thể bắt được, Lâm Tử Minh đỡ Tần Dao lên xe, đi tầm hai mươi phút thì đã đến dưới nhà Tần Dao.

Tên lái xe vừa hâm mộ vừa thu hồi lại ánh mắt không minh bạch, Lâm Tử Minh đỡ Tần Dao xuống xe “Cô hiện tại có thể tự đi được không?” “Không thể” Tần Dao ánh mắt lóe lên.

Lâm Tử Minh thở dài một hơi, đành phải tiếp tục dìu cô đi về phía trước, chính là mới đi được hai bước, Tần Dao liền thở hổn hển, trên mặt toàn là mồ hôi, biểu tình cũng tràn ngập thống khổ “Em đi không nổi rồi”. “Làm sao vậy?”Lâm Tử Minh hỏi.

Tần Dao nói “Đau quá rồi, em đi không nổi. Anh không có chuyên tâm dìu em, em giống như ôn thần vậy hả, đau chết mất, thực sự đi không nổi rồi”.

Lâm Tử Minh có chút xấu hổ, hắn thực không có dùng lực dìu Tần Dao, dù sao cũng là nam nữ thụ thụ bất thần, hắn cũng không thể ôm lấy Tần Dao diu di.

Lâm Tử Minh họ khan hai tiếng che dấu xấu hổ, nói “Nếu không thì có nắm bả vai tôi, nhảy một chân đi thôi, dù sao cũng sắp về đến nhà”.

Tần Dao mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Lâm Tử Minh, tựa hồ thật không ngờ Lâm Tử Minh sẽ nói mấy lời lãnh huyết như vậy, vô cùng ủy khuất “Em đã bị thương thành như vậy, anh còn…Quên đi, anh về đi, em tự mình về nhà cũng được”.

Cô bộ dáng giận dỗi nói. “Được. Lâm Tử Minh không có một chút do dự, lập tức đi xuống cầu thang. “Này, này….” Tần Dao lập tức gọi hắn quay lại, mếu mão nói “Anh thực sự nhẫn tâm rời đi?”

Lâm Tử Minh làm bộ như không có nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước, Tần Dao cảm thấy thực ủy khuất, cái mũi đau xót, dĩ nhiên nước mắt trào ra.

Lâm Tử Minh nghe được thanh âm, quay đầu lại nhìn thấy Tần Dao ngồi trên mặt đất, đem mặt chốn ở hai đầu gối, bả vai rung rung, hình như là khóc, hắn một lần nữa quay về, nói “Này, cô làm gì đấy?

Tần Dao không nói gì, chỉ càng khóc lớn, 6 6 6, vừa vặn một đôi vợ chồng đi ngang đối với hắn chỉ trỏ, Lâm Tử Minh cũng không thấy ngượng, đẩy đẩy Tần Dao “Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, tôi đưa cô về nhà, đã được chưa”. “Anh đi đi, để em ở đây lạnh chết cũng được”.Tần Dao giận dỗi nói.

Lâm Tử Minh trợn mắt, cảm thấy thật bất đắc dĩ “Được, vậy cô ở nơi này qua một đêm đi”.

Tần Dao khóc nức nở nói “Em sẽ nói cho Sở Phi là anh làm khó dễ em”.

Lâm Tử Minh khóe miệng giật giật “Tôi làm khó dễ cô bao giờ?” “Em mặc kệ, dù sao anh chính là làm khó dễ em” Tần Dao khóc nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK