Thục phi rời đi từ chỗ ta, liền trực tiếp đi đến Thanh Khôn Cung.
Theo Bão Cầm nghe cung nữ khác kể lại, lúc nàng đi đến, hoàng hậu đang nghỉ ngơi trong tẩm điện, cũng không có ý định gặp nàng.
Nàng trực tiếp đạp mấy tiểu thái giám canh cửa, vừa mắng vừa xông vào.
Bão Cầm không dám nói với ta mắng cái gì, ngẫm lại thì chẳng qua cũng chỉ là tiện nhân, người trong cung ngay cả mắng người cũng nhã nhặn.
Hoàng hậu được đông đảo cung nhân bảo vệ phía sau mới không bị thương.
Thục phi không chạm đến được hoàng hậu, dứt khoát bắt đầu đập vỡ đồ vật của Thanh Khôn Cung, nhỏ thì trà cụ, bình hoa, lớn thì khung cửa sổ, phàm là thứ nhìn thấy được đều bị đập đến nát vụn.
Ngay cả tấm bình phong mà hoàng hậu trân quý nhất cũng bị đập đến tơi bời tan tác.
Bão Cầm nói đến đây, còn thay ta tiếc nuối hai câu: “Tiệp dư cũng thích tấm bình phong kia nhất, gấm Tô Châu thượng hạng không còn nữa rồi.”
Ta ăn nho hái từ mảnh đất trồng rau, chua ngọt vừa miệng, tâm trạng rất tốt.
“Thật đáng tiếc.” Ta phun vỏ nho ra, “Bão Cầm, đi, xem có cái gì ăn không, ta đói rồi.”
Đợi đến khi ăn xong mấy miếng, ta mới giả vờ hoảng hốt, vội vàng chạy từ Nhụy Họa Hiên tới Thanh Khôn Cung.
Dọc trên đường đi đều là một số phi tần nhận được tin tức giống như ta, tuy rằng trên khuôn mặt đều là kinh hoàng sợ hãi, nhưng khóe mắt đuôi mày nào thấy có một tia bất an.
Hoàng thượng cũng đến.
Chỉ là đến muộn hơn một chút, dường như là đi đến Đinh Lan Điện trước, cấm túc Thục phi rồi mới sang.
“Lá gan Thục phi lớn hơn một chút rồi, nhưng nàng ấy vừa mới mất hài tử, không có chừng mực.” Hoàng thượng ngồi trên chiếc ghế còn nguyên vẹn duy nhất an ủi hoàng hậu.
Tầm mắt của hắn lướt qua hoàng hậu, rơi vào tấm bình phong tơi bời tan tác kia, nhíu mày: “Ngày mai trẫm sẽ an bài lại một bộ tốt nhất cho nàng, đồ đạc trong phòng nàng vốn cũng đều đã cũ kỹ, nên đổi rồi.”
Hoàng hậu đứng ở một bên, chỉ trầm mặc.
Bất cứ ai nghe được ý thiên vị rõ ràng như vậy cũng sẽ có chút không vui, càng không nói đến nàng ta là hoàng hậu.
Hôm nay bị Thục phi chỉ vào mũi mắng, hoàng thượng cũng không muốn giáng tội, đổi lại là ta, nhất định sẽ không thể bình tĩnh được như nàng ta, sóng gió không sợ hãi.
“Hoàng hậu?”
Hoàng thượng thấy hoàng hậu không đáp lại, nhíu mày nhìn sang: “Nàng thân là chủ hậu cung, phải là người rộng lượng, trẫm đã phạt nàng ấy cấm túc nửa năm, với tính khí giống nàng ấy, đây chính là trừng phạt lớn.”
Lúc này hoàng hậu mới phúc thân: “Hoàng thượng nói đúng, đáng thương cho Thục phi mất hài tử, cấm túc cũng tốt, để cho nàng yên tâm an dưỡng.”
Hoàng thượng cũng vội vàng rời đi.
Trước khi đi, tầm mắt của hắn dừng lại trên người ta trong chớp mắt, nhưng lần này mặc cho ai nhìn nhận đều không có nửa phần liên quan đến ta, hắn không có lí do gì để chất vấn lần nữa.
“Đều trở về đi.” Hoàng hậu khoát tay.
Nhìn các phi tần khác lần lượt rời đi, ta quỳ gối xuống.
“Tống tiệp dư?”
“Hoàng hậu nương nương thứ tội, hôm nay Thục phi nương nương vốn đi đến Nhụy Họa Hiên trước, trong lời nói có nhắc đến, nếu thần thiếp có thể cảnh tỉnh ngăn cản một chút, cũng không đến mức va chạm nương nương.” Ta cúi đầu xưng tội.
“Bổn cung nhớ rõ Tống tiệp dư thường đi đến Đinh Lan Điện, luôn giao hảo cùng Thục phi.” Hoàng hậu đi trong sân viện, dừng lại trước mặt ta, lạnh nhạt nói.
“Nương nương, thần thiếp từng bày mưu tính kế cho Thục phi, lung lạc thánh ân, nhưng hôm nay nàng ta lại nói năng lỗ mãng. Nương nương là quốc mẫu tôn quý, là chính thê danh chính ngôn thuận của hoàng thượng, ngay cả Thục phi, cũng chỉ là thiếp mà thôi.”
“Huống gì, Thục phi mất hài tử, trở nên điên cuồng, hoàng hậu đối xử khoan dung, trên dưới đều nhìn thấy được.”
Từng câu từng chữ ta nói đều là lời hoàng hậu thích nghe nhất.
Kiếp trước, không phải nàng ta chính là như vậy sao?
Ở trên cao nhìn chúng ta đấu tới đấu lui, bày ra dáng vẻ trách trời thương dân, nhưng lại ngấm ngầm bày ra bao nhiêu thủ đoạn người khác không thể nhìn thấy.
Hiện tại nghĩ lại, kiếp trước lúc ta có thai, nếu không phải nàng ta vừa vặn theo thái hậu xuất cung lễ Phật, chỉ sợ hài tử kia cũng không sinh ra được.
Ngàn phòng vạn phòng, ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ là nàng ta.
Thái hậu...
Nghĩ đến đây, trong lòng ta như có một tia sáng lóe lên.
Sau khi ta có thai, chỉ nói với hoàng thượng trước, ngày hôm sau, hoàng hậu liền được thái hậu mời cùng xuất cung lễ Phật.
Xem ra là thái hậu biết.
Nực cười kiếp trước ta còn tưởng rằng mình đã sống thấu suốt, nắm giữ hết thảy, không ngờ, từ đầu đến cuối đều quay cuồng ở trong lòng bàn tay hai mẫu tử bọn họ.
Hoàng gia quả thật đều có thủ đoạn tốt.
Có thể ngồi vững ở vị trí thái hậu, quả thật không đơn giản.
“Tống tiệp dư quả thật là một người thông minh.” Hoàng hậu vươn tay đỡ ta một cái.
“Thần thiếp chỉ mong nương nương sớm sinh hạ đích trưởng tử.”
Câu này mới là chân thành thật ý.
“Các ngươi đều đang ở tuổi như hoa, non nớt như sương sớm nắng mai.” Hoàng hậu thở dài, “Hoàng thượng đối xử với ta, sớm đã không còn như trước kia.”
“Nương nương nói sai rồi.” Ta vẫn cúi đầu, “Không phải hoàng thượng thay đổi, mà là nương nương thay đổi.”
Không đợi hoàng hậu đặt câu hỏi, ta tiếp tục nói: “Hiện giờ nương nương chỉ xem mình là hoàng hậu, là quốc mẫu, có bao giờ từng xem mình là thê tử của hoàng thượng?”
“Nương nương có nhớ rõ năm đó hoàng thượng yêu thích điều gì nhất ở nương nương không?”
Hoàng hậu nghe vậy liền lâm vào trầm tư.
Hoàng hậu rất đẹp, công bằng mà nói, hoàng hậu còn đẹp hơn Thục phi ba phần, đoan trang tú nhã, liếc mắt một cái chính là dáng vẻ thịnh thế quốc thái dân an.
Mà Thục phi lại đẹp đến mức khiến người ta ngứa ngáy trong lòng, một đôi mắt câu hồn đoạt phách thường khiến cho người ta không dời được tầm mắt.
Hoàng thượng kính trọng hoàng hậu, lại ái mộ Thục phi.
Đây là điều mà người người trong cung đều biết.
Nhưng ta lại biết, kỳ thật, trước khi hoàng thượng đăng cơ, hoàng hậu cũng từng là bạch nguyệt quang trong lòng hoàng thượng.
Cái này là kiếp trước, hoàng thượng chính miệng nói với ta.
Lúc đó, hoàng thượng chỉ xem như mạng ta không còn bao lâu nữa, chuyện gì cũng nguyện ý nói cho ta biết.
“Khi đó, hoàng thượng từng nói, thích bổn cung gọi hắn là lang quân nhất, bổn cung thích múa, múa xong một khúc, luôn đỏ mặt hỏi hắn, lang quân, ta múa có đẹp không.”
Dứt lời, hoàng hậu mới phục hồi tinh thần: “Bổn cung nói với ngươi những chuyện này làm gì, ngươi trở về đi, bổn cung mệt rồi.”
Danh Sách Chương: