Sau khi Thục phi bị cấm túc, toàn bộ hậu cung đều trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Các phi tần vốn dựa vào Thục phi đều tự động đến nhờ cậy hoàng hậu.
Hiện giờ, hoàng hậu mới thật sự là sủng quan hậu cung.
Ta vẫn đi thỉnh an hoàng hậu sớm như trước, đi nửa đường lại gặp được Ngô chiêu nghi đã lâu không thấy.
Nàng ta mặc một thân y phục trắng thuần, búi tóc búi nghiêng, nhìn hoàn toàn không còn sự ngang ngược như trước đây, ngược lại có chút yếu đuối.
“Chiêu nghi tỷ tỷ an hảo.” Ta phúc thân.
"Tống tiệp dư." Ngô chiêu nghi liếc ta một cái, hữu khí vô lực nói, “Ngươi thật có bản lĩnh, trước khi Thục phi nương nương bị cấm túc, chân sau ngươi đã bước vào Thanh Khôn Cung.”
“Thân thể tỷ tỷ đã tốt hơn chưa?” Ta không trả lời, hỏi ngược lại một câu.
“Liên quan gì đến ngươi.” Sắc mặt nàng ta lại trắng bệch vài phần, cố nâng cao ngữ khí.
“Chiêu nghi tỷ tỷ nhất định phải chăm sóc thân thể thật tốt.” Ta thấy bước chân nàng ta phù phiếm, lời nói mệt mỏi, còn kém hơn rất nhiều so với thân thể Thục phi.
Kiếp trước một xác hai mạng, kiếp này xem ra, cũng không phải là trường mệnh.
“Ôi, đây không phải là chiêu nghi tỷ tỷ sao?”
Sở tiệp dư mới được tấn phong từ phía sau đi tới, đứng trước mặt nàng ta: “Tỷ tỷ, mấy ngày trước ta nhìn thấy một nha đầu trong sân viện của tỷ rất nhanh nhẹn, nói với công công quản sự một cái, hôm đó liền được đưa đến cung ta. Tỷ tỷ cũng đừng tức giận.”
“Chẳng qua chỉ là một nô tì không được việc.” Ngô chiêu nghi hừ một tiếng.
“Tỷ tỷ thật sự là hào phóng, khó trách người hầu hạ trước mắt càng ngày càng ít.” Nói xong Sở tiệp dư dịu dàng cười bước đi.
Ta đi phía sau Sở tiệp dư, không khỏi có chút cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, hậu cung này, người nào mà không phải là gặp gió chiều nào theo chiều đó, ngay cả một cung nữ nho nhỏ, đều biết hôm nay nên leo lên người nào.
Ta thở dài, thời gian để ta tiêu dao cũng không còn nhiều lắm.
Kể từ ngày đó, mỗi ngày ta đều phải đi đến cung của hoàng hậu, chỉ vì tìm cớ để hoàng hậu đổi tất cả những món đồ có vấn đề mà hoàng thượng ban thưởng đến nơi khuất mắt.
Hoàng thượng cũng không ban thưởng quá nhiều, xem ra cũng sợ hoàng hậu cảm giác được cái gì, mặc dù phát hiện hoàng hậu đem tất cả những đồ ban thưởng đặt sang một bên, dường như cũng chỉ hỏi nhiều hơn một câu.
Hôm nay thỉnh an, khóe mắt hoàng hậu rõ ràng có chút vui mừng, bàn tay mảnh khảnh thỉnh thoảng lại vuốt ve bụng dưới.
Tuy rằng không có tin tức truyền ra, nhưng ta biết, sự thành.
Đợi mọi người tản đi hết, hoàng hậu nhắm mắt nửa tựa vào ghế: “Có chuyện gì?”
“Chúc mừng nương nương!” Ta phúc thân chúc mừng.
Hoàng hậu ngước mắt lên, khẽ cười một tiếng: “Ngươi cũng không làm bổn cung thất vọng. Nói đi, muốn cái gì?”
“Thần thiếp chỉ mong hoàng thượng có thể ân trạch một hai, cũng để thần thiếp có thể tận lực làm tròn bổn phận làm thiếp.”
“Ngươi là người thông minh, có thể tự nghĩ ra được cách, nói với bổn cung làm gì?”
“Lúc trước chỉ là vì để có được chỗ đứng ở hậu cung này, mới bất đắc dĩ dùng chút biện pháp, hiện giờ tất nhiên có hoàng hậu gật đầu đồng ý, thần thiếp mới dám.”
Trong lời nói, ta đã đặt thân phận của mình xuống rất thấp.
Ta đương nhiên có hàng nghìn cách để hoàng thượng đến Nhụy Họa Hiên của ta, chỉ là từ sau chuyện của Thục phi, trong lòng hoàng thượng sinh ra không ít khúc mắc đối với ta, nếu ta cố ý, ngược lại không ổn lắm.
Nếu để hoàng hậu mở miệng, thì mới là cách tốt nhất cũng là cách nhanh nhất.
Suy cho cùng, kế tiếp, ta không chỉ phải được thừa sủng, mà còn phải trở thành sủng phi mà ngay cả Thục phi cũng theo không kịp.
Thứ ta muốn, cho đến bây giờ cũng không phải là sủng ái một sớm một chiều.
Mà phải là thứ vững chắc hơn thế.
“Hiện giờ bổn cung có thai, không thể hầu hạ, ngươi lại có năng lực, trở về đi, ăn mặc cho đẹp.”
“Tạ hoàng hậu.” Sau khi tạ ơn, ta do dự một chút, tuy Ngô chiêu nghi đáng thương, nhưng hôm nay lại không đến lượt ta đi đồng tình.
Đợi đến khi rời khỏi Thanh Khôn Cung, trong lòng ta rõ ràng, hết thảy chỉ mới vừa mới bắt đầu.
Hoàng hậu đã có thai, hoàng thượng tuyệt đối sẽ không làm chuyện dư thừa nữa.
Còn lại chính là chờ ngày dưa chín cuống rụng...
Danh Sách Chương: