Hoàng hậu sau khi sinh đột nhiên mắc bệnh ác tính, không có khả năng chữa trị.
Lúc nghe tin dữ này, hoàng thượng bãi triều một ngày, cố ý đi đến phủ thượng thư lệnh trấn an lòng lão thần.
Ta trốn ở Nhụy Họa Hiên chỉ cảm thấy buồn cười.
“Tỷ tỷ, rõ ràng thân thể hoàng hậu đang khỏe mạnh, tại sao?” Vương Hi Trừng lại đến Nhụy Họa Hiên ăn điểm tâm, ăn không ngừng nghỉ.
“Có thể là có bệnh cũ.” Ta thuận miệng đáp.
“Tỷ tỷ, canh dược kia đâu, hôm nay nên uống rồi.” Nàng nhét tất cả điểm tâm vào miệng, hỏi.
“Không uống nữa. Từ nay về sau không cần uống nữa.”
Vương Hi Trừng tựa như hiểu lại như không hiểu, chỉ gật đầu: “Nghe tỷ tỷ.”
Thái tử tuổi còn nhỏ, hiện giờ, luôn phải có người thay thế nuôi dưỡng.
Ta và Thục phi, cùng là phi vị, đều là nhân tuyển tốt nhất cho vị trí dưỡng mẫu của thái tử.
Nhưng từ sau khi hoàng hậu c.hết, Thục phi liền đóng cửa không ra ngoài, cho dù là ta đi vấn an, cũng chỉ nói thân thể không khỏe.
Hoàng thượng mấy lần phái người đến thỉnh mạch, đều không công mà trở về.
Thái tử đương nhiên là được nuôi dưỡng bên cạnh ta.
Trùng sinh ở kiếp này, ta rốt cuộc tránh thoát được ly rượu độc, còn ngồi vững vàng ở vị trí tôn quý nhất trong hậu cung.
Ta chỉnh trang toàn bộ hậu cung lại một lần nữa, phái không ít y sĩ đi theo, đem tất cả các đồ vật có vấn đề đi đốt hết.
Không ngờ, mấy năm nay hoàng hậu lại chôn nhiều đồ vật trong hậu cung đến như vậy, thật sự là vất vả cho nàng ta.
Đến khi hoàng thượng biết được, liền rất lâu không đến Thanh Khôn Cung.
Phải, bây giờ ta đã chuyển đến Thanh Khôn Cung.
Suy cho cùng, Nhụy Họa Hiên lúc trước vẫn quá nhỏ, thái tử và ta cùng ở đó không hợp quy củ.
Khi trở lại, hắn chỉ hỏi ta một câu: “Nàng biết chuyện đó từ khi nào?”
Ta lắc đầu: “Hoàng thượng đang nói gì vậy?”
Hắn siết chặt cổ tay ta, trong ánh mắt tràn đầy tức giận: “Nếu không vì sao nàng không phải đang giúp Thục phi thì chính là đang giúp hoàng hậu, sao không thấy nàng sinh một hài tử cho trẫm!”
“Hoàng thượng...” Ta khóc nức nở, quỳ rạp xuống đất, hồi lâu sau mới nghẹn ngào nói, “Nhập cung không lâu thần thiếp liền phát hiện nguyệt sự của mình luôn không chính xác, lén lút tìm một lang trung, thừa dịp ngày cung nữ thăm thân đã lẻn ra ngoài chẩn mạch, hắn nói thần thiếp khí nhược thể hàn, không thích hợp để mang thai.”
“Lúc này mới... Lúc này mới vì hoàng thượng mà trù tính. Luôn cho rằng mình không có tin vui gì, có lỗi với hoàng thượng...”
“Xin hoàng thượng hãy hạ chỉ phế thần thiếp đi!”
Dứt lời, ta khóc không thành tiếng.
“Tuyên viện sứ.”
Tuy sắc mặt hoàng thượng vẫn lạnh, nhưng cơn tức giận đã tiêu tan vài phần.
Ta vốn không muốn như thế, nhưng hoàng thượng trời sinh tính đa nghi, lại thông minh dị thường, nếu không như vậy, hôm nay sợ rằng đã phải đổ máu tung tóe tại chỗ.
Sau khi bắt mạch, viện sứ lắc đầu: “Thân thể Đức phi hao tổn quá độ, quả thật khó có thể mang thai. Nếu điều dưỡng tốt, qua vài năm nữa, nói không chừng có thể sẽ có chuyển biến tốt đẹp. Nhưng cũng chỉ là có thể.”
“Đức phi, sao nàng không nói cho trẫm biết sớm hơn?”
Lúc này hoàng thượng mới nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, trách móc nói.
“Hoàng thượng ngày đêm lao lực, thần thiếp không muốn hoàng thượng lo lắng thêm nữa.”
Không bao lâu sau, ta liền được tấn phong thành hoàng quý phi.
Tuy rằng hậu vị bỏ trống, nhưng trong hậu cung lấy ta làm chủ đã là sự thật.
Hơn nữa, sau khi ta nắm quyền chưởng quản hậu cung, liên tiếp có hỉ sự, mấy phi tử liên tiếp có thai, chỉ có Vương Hi Trừng luôn quấn lấy bên cạnh ta.
Ta bảo nàng đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện trêu chọc mèo con, nàng chỉ nói, có ta che chở là đủ rồi.
Hoàng thượng là một người không đáng tin cậy.
Ta đành phải mỉm cười tùy ý nàng.
Lời nói về số mệnh vượng quốc của ta càng nói càng chân thật.
Ngay cả hôm nay thái hậu gặp ta, cũng mặt mày rạng rỡ, nói ta còn có vận mệnh quốc mẫu hơn cả tiên hoàng hậu.
Ta chỉ cười nói, hết thảy đều dựa vào quốc vận hưng thịnh của hoàng thượng.