• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tính toán thời gian, chính là mấy ngày này.

Sau khi Thục phi được giải trừ cấm túc, số lần hoàng thượng đi đến Đinh Lan Điện cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Nghe nói, mỗi lần hoàng thượng đến, Thục phi đều lấy lí do thân thể không khỏe, không giữ hoàng thượng ngủ lại qua đêm.

Sau hơn vài lần, hoàng thượng cũng không muốn đến nữa.

Dẫu sao trong hậu cung cũng có rất nhiều nữ tử trẻ trung xinh đẹp hơn nàng.

Chỉ là sau khi nàng được giải trừ cấm túc, có ba nữ tử được đưa nhập cung.

Đôi khi, ta cũng sẽ nghĩ, ngày đó hoàng thượng đỏ mắt đau lòng cho Thục phi, có phải chỉ là vì hắn đau lòng cho hài tử chưa xuất thế của mình hay không.

Ta để cho Bão Cầm thu thập một ít thuốc bổ hoàng thượng ban tặng, lại đi đến Đinh Lan Điện một lần nữa.

“Tỷ tỷ, nghe nói thân thể tỷ luôn không khỏe, muội muội cố ý mang đến một ít tổ yến thượng hạng và nhân sâm.”

“Muội muội càng ngày càng sáng chói rực rỡ.” Thục phi tựa vào trên giường mềm, nhẹ nhàng nói.

“Mấy ngày trước tỷ tỷ đã làm được chuyện mình muốn làm chưa?”

“Chỉ là chuyện nhỏ nhặt mà thôi.” Thục phi không thèm để ý, uống một ngụm trà.

“Tỷ tỷ thoải mái là được rồi.”

Trong lòng ta hiểu rõ, đại sự đã thành.

“Chỉ là muội muội.” Thục phi đặt chén trà xuống, một đôi mắt hạnh nhìn về phía ta, “Muội hôm nay đã là Đức phi, quả nhiên là có bản lĩnh tốt. Tỷ tỷ ta tự thẹn không bằng.”

“Tỷ tỷ nói đùa rồi.” Ta cúi đầu, “Hết thảy đều là hoàng thượng thương tiếc.”

Thục phi ý vị thâm trường nhìn ta một cái, không nói gì nữa.

Trong lòng ta có chút bất an, chỉ là Thục phi cùng ta không thù không oán, hiện giờ cũng không muốn tranh đấu nhiều với nàng nữa.

Chỉ hi vọng sau này nàng chớ có tự tìm phiền não.

Ta mong đợi ngày đêm, ngày này cuối cùng đã đến.

Hoàng hậu lâm bồn, cả hậu cung đều cầu phúc cho nàng ta.

Chỉ có thần sắc hoàng thượng khó lường, không phân biệt được là khẩn trương hay là lo lắng.

Đây là hài tử đầu tiên được sinh ra trong hậu cung.

Hoàng hậu sức yếu, từ chạng vạng ngày hôm trước đến sáng sớm ngày hôm sau, mới truyền ra được tin vui.

Trong khoảng thời gian này, người căng thẳng nhất không ai khác chính là ta và Thục phi.

Dẫu sao, không đến cuối cùng, ai cũng không muốn làm chuyện không cẩn thận sẽ rớt đầu.

“Chúc mừng hoàng thượng! Hoàng hậu sinh hạ một tiểu hoàng tử!” Đợi đến lúc bà tử từ trong cung đi ra báo hỉ, ta phát hiện bà tử trong lúc không ai phát hiện lắc đầu với phía Thục phi.

Thục phi vốn mím chặt môi liền buông lỏng một chút, ý cười rõ ràng lại tràn đầy sảng khoái chân thật: “Chúc mừng hoàng thượng!”

“Chúc mừng hoàng thượng!”

Ta khom người hành lễ.

Chỉ thấy hoàng thượng lộ ra một nụ cười khiên cưỡng: “Hoàng hậu vất vả rồi, sinh hạ được đích trưởng tử.”

Đích trưởng tử.

Nhân tuyển tốt nhất cho vị trí thái tử.

Lúc trước, ngày thứ ba sau khi ta sinh hạ trưởng tử, liền nhận được một ly rượu độc.

Hoàng hậu bây giờ, chắc hẳn hoàng thượng cảm niệm nàng ta vất vả cực nhọc như thế, sẽ đợi thêm một chút thời gian đi.

Ngày thứ hai sau khi hoàng hậu sinh hạ hài tử, hoàng thượng liền phong thưởng trắng trợn cho mẫu gia của hoàng hậu, ngay cả hài tử nhỏ trong nhà cũng có tước vị.

Đây là vinh sủng lớn lao.

Chỉ có ta và Thục phi biết, đây chính là đang làm chuyện trấn an cuối cùng.

Sau khi hoàng hậu sinh hạ hài tử, ta chưa từng đi đến Thanh Khôn Cung, ngay cả nhìn nàng ta một cái thôi cũng cảm thấy chán ghét.

Mặc dù hoàng hậu phái người đến mời, ta cũng chỉ mượn cớ nói mấy ngày gần đây ngẫu nhiên nhiễm phong hàn, sợ lây bệnh khí cho hoàng tử.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK