• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



2
Ngày hôm sau, sáng sớm ta đi thỉnh an thái hậu và hoàng hậu, nghe xong mấy lời giáo huấn, ta liền rẽ đường đi đến tẩm điện của Vương tài nhân.

Kiếp trước, nếu không phải nàng vô tình rơi xuống Nguyệt Dao Trì, ta cũng không đến mức cuối cùng lại mất chừng mực, không có điểm mấu chốt.

“Tỷ tỷ, tỷ đến rồi!”

Vương Hi Trừng và ta là khuê mật, vừa thấy ta liền nhào tới.

“Nếu không phải buổi sáng dậy muộn, muội chắc chắn đã sớm đến chỗ tỷ tỷ.”

Ngay cả búi tóc nàng cũng chưa chải kỹ, mái tóc đen mềm mại trượt trên bả vai cũng không thèm để ý chút nào, chỉ cầm tay ta lắc lư trái phải.

Cũng phải, năm nay nàng mới mười sáu, chính là tuổi ham chơi.

Nếu không phải ta đã sống qua một kiếp, lúc này e rằng cũng đang nằm trên giường đếm hoa.

“Trừng nhi, ngày mai muội đến Nhụy Họa Hiên của ta một chuyến, ta làm một ít canh dược, muội uống cùng ta đi.”

“Canh dược gì vậy?”

“Muội không cần hỏi nhiều, ta đương nhiên sẽ không hại bản thân chúng ta. Cứ uống là được.”

“Được.”

Nhìn thấy nàng ngoan ngoãn gật đầu, tâm tình của ta cũng tốt hơn vài phần.

Kiếp này, chỉ hi vọng có thể bảo vệ nàng lâu hơn, không phải mất mạng oan uổng lần nữa.

Sau khi trở lại Nhụy Họa Hiên, ta bắt đầu trang điểm tỉ mỉ, sở thích của hắn ta đã sớm thuộc lòng, như hồng phấn yêu kiều, vòng eo mềm mại và đôi môi đỏ mọng.

Đến đêm, ta gặp lại hắn.

“Ngẩng đầu lên.”

Ta rụt rè vâng dạ ngẩng đầu lên, hắn vẫn là dáng vẻ kia, trong tuấn lãng lộ ra bá đạo không thể tránh khỏi của cửu ngũ chí tôn.

Lúc trước, chính là bộ dáng này đã khiến ta mê hoặc đến thất hồn lạc phách.

“Nàng ngược lại rất ngoan ngoãn.” Hắn kéo tay ta cùng ngồi xuống, “Có cái gì không quen không?”

“Hôm nay đi thỉnh an hoàng hậu tỷ tỷ, nàng cũng hỏi thần thiếp như vậy, tiểu môn hộ như thần thiếp, có thể có cái gì không quen, chỉ mong được hoàng thượng thương tiếc.”

Vương giả như hắn, thích đ.ánh kẻ mạnh giúp kẻ yếu nhất.

“Trẫm đương nhiên thương tiếc.”

Vân mấn hoa nhan kim bộ diêu, phù dung trướng noãn độ xuân tiêu*.

*(云鬓花颜金步摇, 芙蓉帐暖度春霄): Trích trong “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị (thời Đường). Có nghĩa là mặt nàng đẹp như hoa, tóc mượt như mây, cài bộ diêu bằng vàng, trải qua đêm xuân ấm áp trong trướng Phù Dung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK