• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



3
Sau khi bản thân ta được thừa sủng, ân thưởng giống như hoa tuyết từng hồi từng hồi đưa đến Nhụy Họa Hiên.

Hoàng thượng, hoàng hậu, còn có Thục phi.

Thục phi...

Ta không thể quên nàng ta.

Ta đem vải vóc Thục phi tặng ta sai người làm mấy kiện xiêm y, mặc hằng ngày.

Hoàng thượng cách ba đến năm ngày sẽ đến Nhụy Họa Hiên của ta một lần, hắn đã sớm chọn ta, muốn để ta sinh cho hắn một hoàng tử.

Suy cho cùng, phụ thân ta chỉ là một huyện thừa, ta c.hết rồi cũng không có gì đáng ngại.

Không giống như các phi tần khác, dù sao ngày sau hắn muốn ban c.hết cũng phải đả thương lòng trung thành của một thần tử.

“Hôm nay gấm vóc này nhìn rất đẹp, càng tôn lên vẻ yêu kiều của nàng.”

Ta đang ngóng trông câu này của hoàng thượng.

“Đây là Thục phi tỷ tỷ đặc biệt chọn cho thần thiếp.” Ta khen ngợi, “Thục phi tỷ tỷ hai ngày nay tinh thần vẫn luôn không được tốt lắm, còn phí sức chọn vải vóc này cho thần thiếp.”

“Nàng ấy bị làm sao?”

Quả nhiên, hoàng thượng tiếp lời ta và hỏi.

“Nghe nói là bệnh cũ tái phát, loại bệnh này trời mưa dầm sẽ không thoải mái.”

“Ừm.” Hoàng thượng thần sắc khẽ động, “Nếu đã như vậy, trẫm đi thăm một chút.”

Bệnh cũ của Thục phi kiếp trước ta cũng biết được, thì ra là lúc trước hoàng thượng vẫn còn là thái tử ham chơi, bị phạt quỳ gối trong mưa, Thục phi cùng hắn quỳ gối trong mưa mà đổ bệnh.

Đây cũng là lí do vì sao Thục phi ngang ngược kiêu ngạo, hoàng thượng cũng chưa bao giờ thật sự trừng phạt nàng ta.

Mặc dù hiện tại không được thánh sủng, nhưng cũng vẫn để lại trong lòng hắn một dấu vết.

Thục phi ơi Thục phi, ta ngóng trông ngươi thừa sủng có thai, sinh hạ hoàng tử.

Ngươi nhất định phải không chịu thua kém.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK