4
Sau khi tự mình khuyên hoàng thượng đi đến chỗ Thục phi, ta liền tự động trở thành người trong phái Thục phi ở hậu cung.
Nàng ta và hoàng hậu luôn luôn bất hòa, hoàng hậu khoan dung, không so đo với nàng ta quá nhiều.
Nàng ta lại nắm quyền cùng quản lý lục cung, cho nên hậu phi trong cung nghiêng về phía Thục phi cũng không ít, ngược lại có vẻ hoàng hậu yếu thế hơn một chút.
“Tỷ tỷ, từ khi nào tỷ tỷ và Thục phi thân thiết đến như vậy?” Vương Hi Trừng chạy đến Nhụy Họa Hiên của ta, bĩu môi vẻ mặt không vui, “Muội còn chưa từng gặp được hoàng thượng đó!”
“Hóa ra là ghen.” Ta mỉm cười, chọc vào cái trán trơn bóng của nàng.
“Trừng nhi, ta có một chủ ý rất tốt, thích hợp với muội nhất.”
Mấy ngày nay ta đã suy nghĩ rất nhiều, tuy rằng Vương Hi Trừng ham chơi, nhưng luôn luôn nhát gan, chỉ dám hô hào ở trước mặt ta, tuyệt đối sẽ không vô ý rơi xuống nước.
Kiếp trước, ta chỉ lo tranh sủng hại người, làm sao cẩn thận nghĩ đến những thứ này.
Bây giờ, nên che chở nàng như thế nào để nàng tránh khỏi kiếp nạn, mới là đại sự khiến ta nhớ kĩ trong lòng.
“Qua vài ngày nữa, hoa sen trong Nguyệt Dao Trì sẽ nở, khi đó muội liền hóa trang thành hà hoa tiên tử tắm nước mà xuất hiện, nhất định có thể khiến cho hoàng thượng nhìn một ánh mắt mà say đến nghìn năm.”
“Nhưng muội không biết bơi!” Vương Hi Trừng nghe xong chủ ý của ta, mắt sáng lên trong chớp mắt, sau đó lại lập tức cúi đầu.
“Vẫn còn vài ngày, muội học là được rồi, hơn nữa muội hay múa từ nhỏ, đến lúc đó nhất định có thể múa một điệu khiến cho người ta phải kinh ngạc.”
Ta đã mất vài ngày mới nghĩ ra một chủ ý như vậy.
Để cho nàng học bơi chỉ là một chuyện, nếu không ai biết nàng biết bơi, cũng không được.
Cho nên quan trọng nhất là để cho mọi người biết nàng giỏi bơi.
Như vậy, sẽ không có ai dám hại nàng ở trên phương diện này.
Nếu người kia nghĩ đến những chủ ý khác, ta cũng không sợ, trong hậu cung này thật sự muốn đấu mà nói, cũng không có mấy người là đối thủ của ta.
Bằng không, kiếp trước ta cũng không thể thuận lợi sinh hạ hoàng trưởng tử dưới sự rình rập xung quanh của mọi người.
Tuy Vương Hi Trừng lười biếng một chút, nhưng vì để cho hoàng thượng nhìn với con mắt khác, cũng nguyện ý bỏ ra rất nhiều công phu.
Dẫu sao, vinh sủng hậu cung, vốn không chỉ vẻn vẹn ở thân mình, mà còn ở gia tộc.
Tiền triều hậu cung, nào từng chân chính phân chia?
Danh Sách Chương: