Lúc Thục phi được giải trừ cấm túc nửa năm, ta đang ở chỗ Vương Hi Trừng uống trà.
Nàng ngược lại không trồng cái gì, nhưng lại nuôi một bầy mèo con, mỗi ngày trêu chọc mèo ở trong sân viện, đằng xa đều có thể nghe được tiếng thét chói tai khiến người ta hít thở không thông của nàng.
Khó trách trong khoảng thời gian này, mỗi lần hoàng thượng đến Nhụy Họa Hiên, nghe ta nhắc tới Vương Hi Trừng, đều sẽ một lời khó nói hết nhìn ta nói: “Nàng ấy hiện giờ đã không cần trẫm.”
“Hôm nay Thục phi nương nương đã có thể giải trừ cấm túc rồi.” Vương Hi Trừng ôm một con mèo con trong ngực, vùi đầu vào cổ nó nói.
“Cấm túc nửa năm, nghĩ đến hẳn rất buồn bực. Chúng ta cũng nên đi thỉnh an.”
“Ừm, tỷ tỷ nói phải.” Nàng gật đầu, lại không hề có chút ý tứ di chuyển.
“Làm sao vậy? Còn sợ đau sao?”
Nàng ngẩng đầu từ trong đống lông xù lên, ủy khuất lí nhí hừ một tiếng: “Khi đó quả thật rất dọa người, bây giờ đi qua, nàng ta biết tỷ đi theo hoàng hậu nhất định sẽ muốn khi dễ tỷ.”
“Không sợ. Hiện giờ hoàng hậu đã không rảnh bận tâm đến nhiều việc vặt trong hậu cung, quyền hành cùng quản lí lục cung vẫn phải nằm trong tay Thục phi.” Ta ôm mèo con từ trong ngực nàng ra, cười nói, “Mau đi thay y phục trên người đi, toàn thân đều là lông, muội nên là mèo mới đúng.”
“Được rồi, nghe tỷ tỷ.”
Đợi đến khi ta kéo nàng cùng đi thỉnh an, đã có mấy tỷ muội đến thỉnh an xong trở về.
Các nàng nói, Thục phi nương nương giống như biến thành một người khác.
Trên đường đụng phải Ngô chiêu nghi, nàng ta nhìn thấy ta, có chút không được tự nhiên cười cười: “Tống chiêu dung có phong thái tốt.”
“Chiêu nghi tỷ tỷ an hảo.” Ta đáp.
Thục phi quả thật đã thay đổi rất nhiều, vốn có chút đẫy đà, hiện giờ lại gầy đến mức khiến cho người ta đau lòng.
Nàng nhìn thấy ta đến, chỉ hơi nâng mí mắt một chút: “Tống tiệp dư, không đúng, là Tống chiêu dung rồi, hiện giờ còn đến Đinh Lan Điện của ta làm gì, Thanh Khôn Cung không thể dung nạp được tiểu tiện nhân nịnh hót như ngươi sao?”
“Thục phi nương nương an.” Ta quy củ hành đại lễ, “Thục phi nương nương có tinh thần như thế, muội muội yên tâm hơn nhiều rồi.”
“Các ngươi trở về đi, bổn cung rất khỏe.”
Ngô chiêu nghi mở miệng mấy lần, nhưng lại không nói gì.
Cuối cùng cũng rời đi cùng ta.
“Thục phi nương nương quả thật đã thay đổi.”
Ra khỏi Đinh Lan Điện, Vương Hi Trừng mới nhẹ giọng nói: “Trước kia nhìn thấy chúng ta, nhất định sẽ liên tục chửi mắng, nhưng hôm nay, tuy có mắng hai câu, nhưng vẻ mặt lại không có chút tức giận nào.”
“Cấm túc nửa năm, xem ra cảm xúc đều đã chai sạn.” Ta nói.
Thục phi bị cấm túc, vốn là vì tránh mũi nhọn hoàng hậu có thai, nếu không với tính cách của nàng, tuyệt đối không thể để cho hoàng hậu bình an có thai ở dưới mí mắt nàng.
Hiện giờ thai tượng của hoàng hậu đã ổn định, đã đến lúc thực hiện mưu đồ khác rồi.
Mà chuyện này Thục phi đi làm, càng ổn thỏa hơn so với ta đi.
Suy cho cùng ở ngoài cung, thế lực của nàng lại càng có ích hơn của ta.
Danh Sách Chương: