Thục phi được giải trừ cấm túc, lấy lí do thân thể khó chịu nên chậm chạp chưa từng đi thỉnh an hoàng hậu.
Hoàng hậu cũng vui vẻ thoải mái.
Chỉ là mỗi lần ta đi thỉnh an, hoàng hậu luôn tỏ vẻ không được vui cho lắm.
“Muội muội mấy ngày nay, chiếm được không ít tình cảm của nhiều người.” Nàng ta hơi mỉm cười một chút, trong mắt lại đầy hàn sương.
“Thần thiếp chỉ là cảm thấy thú vị, ham chơi mà thôi.”
“Đừng quên thân phận của mình là được.”
Sau khi ra khỏi Thanh Khôn Cung, ta vẫn đi dạo quanh nơi ở của nương nương các cung, hiện giờ mấy mảnh đất trồng rau quả nhiên tràn đầy sức sống.
Vốn dĩ ta vẫn có chút lo lắng, những nương nương quen được nuông chiều này sẽ chướng mắt mấy mảnh đất này.
Ai ngờ, lại giống như là được kích phát năng lực tiềm ẩn gì đó, mỗi người đều trở thành tay trồng rau thiện nghệ.
Tuy rằng phần lớn thời gian đều do cung nhân lo liệu, nhưng lúc hái rau người này lại tích cực hơn người kia.
Thậm chí nếu biết cái nào trong cung nào sắp được nấu, còn xách một cái ghế nhỏ đi cùng để hái.
Rất nhanh, chuyện phi tần trong cung trồng rau liền được các quý phụ khác trong kinh biết đến.
Gần như chỉ trong một đêm, việc trồng rau trong sân viện nhà mình lại trở thành một chuyện phong nhã cực hạn.
Mãi cho đến khi có một trận hạn hán hiếm hoi khiến toàn bộ Trung Nguyên gần như rơi vào bế tắc.
Bởi vì mấy tháng gần đây trong cung giảm bớt tiền mua rau củ quả, tiết kiệm được một khoản chi phí lớn.
Vốn dĩ hoàng đế không nghĩ như vậy, nhưng hiện tại có thảm họa trước mắt, hắn mới đột nhiên phát hiện ra tiết kiệm chi phí có thể mua thêm được rất nhiều lương thực đưa đến khu vực thiên tai.
Ngay cả lúc quyên góp trong kinh, những quý phụ ngày xưa không chịu hợp tác cũng nỡ móc ra không ít tiền tài.
Phái người hỏi một chút mới biết được, những quý phụ này từ khi bắt đầu trồng rau trong sân viện nhà mình, mới biết được hóa ra để trồng được một gốc rau lại không dễ dàng như thế, mắt thấy thảm họa trước mắt, đều sinh ra không ít đồng cảm.
Sau khi thảm họa dịu đi một chút, hoàng thượng liền vội vàng chạy đến Nhụy Họa Hiên, hắn nóng lòng muốn nói cho ta biết, mảnh đất nhỏ trồng rau yêu thích của ta đã mang lại số tiền quyên góp khổng lồ cho hắn.
Nhưng chỉ có ta biết, đây là cục diện mà ta đã bày ra ngay từ đầu.
Có lẽ còn có rất nhiều biện pháp để giảm bớt thiệt hại của thảm họa, nhưng ta chỉ là một hậu phi, tự tiện tham chính vượt quyền thì sẽ mất mạng.
Mà chuyện ta phải làm bây giờ, chỉ là dựa trong ngực hắn nói: “Có hoàng thượng dốc hết sức lo lắng vì bách tính như vậy mới là phúc của bọn họ.”
Tuy rằng ta đến nay vẫn chưa có hài tử, nhưng vẫn được hoàng thượng tấn phong thành Đức phi.
Mặc dù có chút bất mãn, nhưng hôm nay ta sủng quan hậu cung, cho dù là Thục phi nhìn thấy ta, cũng phải nhường ba phần.
Không ai dám vu khống hãm hại ta một chút nào.
Suy cho cùng, hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, nói ta có số mệnh vượng quốc.
Cho dù là hoàng hậu, cũng chưa từng có được vinh dự này.
Mặc dù ngẫu nhiên có mấy tiếng buộc tội trên triều đình, nhưng hành động vô tâm của ta quả thật đã mang lại rất nhiều kinh phí cứu trợ cho các nạn nhân.
Đợi ta làm lễ sắc phong xong, đi đến tạ ơn hoàng hậu, nàng ta lấy lí do thân thể ngày càng nặng nề, có chút cảm thấy không khỏe, để cho ta trở về.
Đây vốn là cơ hội cuối cùng để nàng ta được nhận đại lễ của ta.