Hoàng hậu có thai, Thục phi bị cấm túc, hậu cung tranh sủng là dựa vào bản lĩnh của mỗi người.
Chơi đàn, nhảy múa, ca hát, giả bệnh, những thủ đoạn này ùn ùn xuất hiện.
Ta lại ngoan ngoãn trốn ở Nhụy Họa Hiên, không có bất kỳ động tác gì, rảnh rỗi vô sự còn len lén nuôi mấy con gà mái và thỏ ở trong sân viện.
Vậy nên khi hoàng thượng đã quen với đám oanh oanh yến yến, đi ngang qua Nhụy Họa Hiên nghe được mấy tiếng gà gáy, thò đầu bước vào.
“Nàng ngược lại tiêu dao.”
Hoàng thượng thấy ta đang nằm sấp trên bàn đá vuốt ve thỏ trắng, nở nụ cười.
“Trước đây cảm thấy nàng là người nhiều thủ đoạn, sao bây giờ lại trốn đi chăn gà nuôi thỏ rồi?”
Ta nghiêm nghị ngẩng đầu: “Thần thiếp sợ có một ngày chọc giận hoàng thượng bị cấm túc, những nô tài bên ngoài nhân cơ hội cắt ăn uống của thần thiếp, cho nên phòng ngừa chu đáo, chuẩn bị sớm một chút.”
Vừa dứt lời, sắc mặt hoàng thượng liền lạnh đi: “Nàng đang nói trẫm khắc nghiệt Thục phi?”
“Thần thiếp không dám.” Ta vội vàng quỳ xuống, “Thục phi nương nương bị cấm túc ở Đinh Lan Điện, tình huống như thế nào thần thiếp cũng không biết, nhưng thần thiếp thấy chiêu nghi tỷ tỷ hiện giờ ngay cả mỹ nhân cũng không bằng, để cho người khác xô đẩy, nếu có một ngày thần thiếp rơi vào tình cảnh như vậy, sợ là còn kém hơn chiêu nghi tỷ tỷ bây giờ.”
“Hừ! Một đám cẩu nô tài nâng cao giẫm thấp!” Hoàng thượng nhướng mày, nói với công công bên cạnh, “Đi, xử lí thỏa đáng chuyện này cho trẫm.”
“Tuân chỉ!”
“Hoàng thượng.” Ta nghe vậy ngẩng đầu, khéo léo cười nói, “Đã như vậy, không bằng hôm nay chúng ta nướng nó đi.”
“Nướng?” Hoàng thượng kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, người nhìn xem chân thỏ này, béo mập bao nhiêu, lúc nướng lên thì lại chảy ra nhiều mỡ.” Ta cố ý nói khoa trương, chọc cho hoàng thượng bật cười.
Hắn cười một hồi, nắm lấy tay ta: “Trên dưới toàn cung, chỉ có nàng có nhiều chủ ý. Trẫm quả nhiên nói đúng.”
Ta lắc đầu, nhu thuận nói: “Thần thiếp chỉ là mỗi ngày đều suy nghĩ, hoàng thượng sẽ thích cái gì, như thế nào mới có thể khiến cho hoàng thượng thoải mái cao hứng một chút.”
“Miệng cũng ngọt.” Mắt hắn mang ý cười, tiến lại gần ta.
Mặc dù ta có rất nhiều thủ đoạn, nhưng vinh sủng hậu cung ta cũng không độc chiếm, ta càng vui vẻ khi mò cá, nói chuyện phiếm, xem thoại bản ở chỗ các phi tần khác trong các cung.
Bây giờ mọi người đều biết vườn rau của ta dỗ cho hoàng thượng không thể động chân, các cung đều trồng vườn rau riêng.
Ta càng lôi kéo người xung quanh cung mình truyền thụ kinh nghiệm trồng rau.
Toàn bộ hậu cung có một sự hài hòa kỳ lạ chưa từng có.
Vốn dĩ, hai phi tử gặp mặt thì tỷ tỷ muội muội khách sáo một phen trước, hiện giờ hai người gặp mặt, câu đầu tiên luôn hỏi: “Đã nảy mầm chưa?”
Nếu đã nảy mầm, người kia nhất định sẽ mừng rỡ phất khăn tay: “Nảy rồi nảy rồi, đã mọc cao được như thế này.”
Đôi khi, hoàng thượng hỏi ta, tại sao ta luôn khác biệt như vậy.
Ta lắc đầu chỉ đáp, mình chỉ là muốn hoàng thượng vĩnh viễn không chán ghét.
Trong lòng lại nghĩ, chỉ cần không động chân tâm với ngươi, mỗi một nữ tử trong hậu cung đều là một đóa hoa độc nhất vô nhị.
Trước khi cấm túc của Thục phi được giải trừ, hoàng thượng hạ thánh chỉ, hoàng hậu có thai, hậu cung đồng hỉ, ta được tấn phong làm chiêu dung, Vương Hi Trừng được tấn phong làm tiệp dư... Các vị phi tần ngoại trừ những người phạm sai lầm, phần lớn đều được thăng một cấp, xem như đều vui mừng.
Danh Sách Chương: