• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba người còn lại tự giác im lặng, nhập chế độ xem kịch vui, thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt đầy ý tứ.

Cho tới bây giờ bọn họ chưa từng thấy bộ dáng chung đụng với phụ nữ của Hách Kính Nghiêu, quả thật rất mới lạ.

Nhất là giờ phút này. Rõ ràng Hách Kính Nghiêu đang đùa giỡn con gái nhà người ta.

Hơn nữa thủ đoạn còn rất cao siêu.

"Không nhìn ra thằng nhóc này còn có nhiều tài thiên bẩm đến thế." Hoắc Diễn Chiêu cho lời bình.

Hoắc Diễn Huy gật đầu: "Quen biết nhiều năm như vậy, cậu ấy đi theo em học được không ít kỹ xảo tán gái."

Nhưng sắc mặt Vân Thâm Hàn lại hơi khó coi, anh ta nhìn chằm chằm hai người, thoạt nhìn sắc mặt có hơi u ám.

Anh ta có khuôn mặt tuấn tú hiền hậu, là người có tính tình tốt nhất trong số bọn họ, rất ít khi bày ra vẻ mặt như vậy.

Hoắc Diễn Chiêu nhìn về phía anh ta, định cùng anh ta bình luận vài câu, không ngờ lại nhìn thấy bộ dạng như thế của anh ta.

Hoắc Diễn Chiêu kinh ngạc mở to hai mắt.

Đột nhiên, Vân Thâm Hàn nâng ly lên, uống một hơi cạn sạch ly cocktail mới khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

"Bọn họ muốn rời đi." Anh ta nhẹ giọng.

Lúc này Hoắc Diễn Chiêu mới đưa mắt nhìn về phía hai người. Quả nhiên, Hách Kính Nghiêu cầm tay Tô Chỉ Hề, đi về phía cửa ra vào.

"Haiz, vội vàng như vậy." Hoắc Diễn Huy đang nhìn say sưa, thấy thế rất bất mãn.

Anh ta có thể lý giải vì sao Hách Kính Nghiêu vội vã như vậy, nhưng cũng đã dẫn người đến đây rồi, không giới thiệu với bọn họ một chút không phải rất quá đáng sao? Thậm chí mời đến cũng không nói cứ thế đưa người ta đi!

Thật quá đáng! Cái này gọi là trọng sắc khinh bạn!

Hoắc Diễn Huy mạo hiểm, mặc kệ sau này sẽ bị Hách Kính Nghiêu trả thù, đứng lên định ngăn bọn họ lại, lại bị anh trai ngáng chân, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

Anh ta trợn mắt nhìn Hoắc Diễn Chiêu: "Ngăn cản làm gì? Chẳng lẽ anh không muốn biết rõ hơn về cô gái kia sao?"

"Không cần, chắc chắn Thâm Hàn biết, hơn nữa còn không xa lạ gì." Hoắc Diễn Chiêu để cái ly lên trên bàn, chăm chú nhìn Vân Thâm Hàn, "Đúng không?"

Hoắc Diễn Huy cảm giác không khí trở nên nhạy cảm, lập tức ngậm miệng lại.

Cuối cùng Vân Thâm Hàn cũng mở miệng: "Cô bé này là một người em cùng trường với Tuyết Phi, lúc trước cô ấy muốn kiếm việc làm, Tuyết Phi giới thiệu cô ấy đến chỗ này của tôi. Tuyết Phi nói, đó là một cô gái tốt, không cho tôi có ý nghĩ gì sai trái với cô ấy. Cho nên tôi không có bất kỳ hành động nào."

Tô Chỉ Hề khiến cho anh ta động lòng, nhưng cô không phải là người anh ta có thể tùy tiện trêu chọc, cho nên, anh ta chỉ âm thầm quan tâm cô, nhưng chưa bao giờ biểu đạt ra tâm tư của mình.

Hoắc Diễn Chiêu nhìn anh ta thật sâu: "Nhưng bây giờ, cô ấy đã là người phụ nữ của Kính Nghiêu."

Giọng nói của Vân Thâm Hàn hơi khàn: "Tôi biết rõ."

Nếu như trên thế giới này, Tô Chỉ Hề là người phụ nữ duy nhất có thể tiếp xúc được với Hách Kính Nghiêu, như vậy, đừng nói dù chỉ thầm thương cô, mà ngay cả khi Tô Chỉ Hề đã là người của anh ta, chưa chắc anh ta đã kiên trì tới cùng.

Ý của Hoắc Diễn Chiêu, anh ta càng hiểu rõ hơn, cho nên, anh ta sẽ đem cái tình cảm ấy vùi thật sâu dưới đáy lòng.

Chẳng qua...Cứ nghĩ rằng bản thân chỉ thích cô một chút, nhưng khi biết được anh ta không còn cơ hội có được cô nữa rồi, lại trở thành cảm giác cực kì chua xót và hối hận.

Vân Thâm Hàn nở nụ cười tự giễu.

**********

Nửa giờ sau, Tô Chỉ Hề mới biết được cái gọi là "bên cạnh" là một quán rượu bên cạnh quán bar Tứ Quý!

Cô còn tưởng là căn phòng bên cạnh quầy rượu.

Tô Chỉ Hề có cảm giác bị lừa, rất muốn rút lui, nhưng nhìn vẻ mặt  đang mỉm cười như mây trôi nước chảy của thiếu gia Hách, cô cảm thấy có khả năng là chính mình suy nghĩ nhiều rồi...

Bất kể là thế nào, điều quan trọng vẫn là xác nhận đối tượng qua màn hình giám sát, nhất định cô phải có được chứng cớ, vạch trần bộ mặt thật của Tô Liên Hề.

Nếu Ninh Dịch Thần biết Tô Liên Hề không đơn thuần giống như trong tưởng tượng của anh ta, có lẽ sẽ tin tưởng lời nói của cô cũng không chừng.

Nghĩ tới đây, cô  dũng cảm đi theo thiếu gia Hách vào phòng tổng thống của khách sạn.

Sau đó đám vệ sĩ mới rời khỏi đây.

Hách Kính Nghiêu đi vào phòng khách, một bên cởi từng chiếc cúc áo ra một bên hỏi cô: "Muốn tắm rửa thay quần áo cho thoải mái trước không?"

Dưới ánh đèn ấm áp, nụ cười của anh hiện ra lấp lánh như một viên ngọc, càng mê hoặc lòng người.

Trong nháy mắt Tô Chỉ Hề ngây người.

Không thể không nói, người đàn ông này, thật sự quá đẹp mắt... Mỗi một động tác của anh dù rất tự nhiên cũng tản ra hơi thở đàn ông mãnh liệt.

Xem ra phải có tài nghệ điêu luyện mới đúc ra được một khuôn mặt có sức công phá như thế này, dù chỉ liếc mắt nhìn thôi cũng làm cho người ta hít thở không thông.

Tô Chỉ Hề bình phục lại hô hấp, lúc này mới hoàn hồn, vội vàng lắc đầu.

Sau khi lắc đầu, bỗng nhiên cô kịp phản ứng, bọn họ chỉ vào đây xem màn hình giám sát, vì sao anh lại đề nghị tắm rửa thay quần áo cho thoải mái trước?

P.s: Word của mình có vấn đề, vẫn chưa khắc phục được nên mình đang hơi nản:( hôm qua chỉ đăng được 1c thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK